Đến Hạ phủ, Thẩm Nguyệt đứng trong một góc tối, Tần Như Lương vào Hạ phủ tìm Hạ tướng, phải để Hạ tướng bằng lòng chủ động gặp nàng mới được.
Nếu không tùy tiện đi vào sẽ chỉ rước thêm phiền phức.
Tần Như Lương không đi cửa lớn mà trèo tường vào. Đối với hắn ta chuyện này vô cùng dễ dàng.
Hậu viện Hạ phủ rộng lớn vẫn luôn lặng ngắt như tờ.
Sau đó, cánh cửa sau lặng lẽ hé mở, ánh đèn đuốc vàng mờ chiếu ra. Có người ra đón Thẩm Nguyệt đi vào trong phủ.
Thẩm Nguyệt đội mũ trùm đi qua đình viện, vào một viện tử.
Vừa đi vào, Hạ tướng lập tức bước lên đón tiếp, mặc dù mạo hiểm cực lớn, nhưng Thẩm Nguyệt đã đến rồi, ông ta không thể không mời nàng vào.
Đó là thư phòng của Hạ tướng, không gian trong thư phòng vô cùng rộng rãi sáng sủa.
Thẩm Nguyệt đạp bước tiến vào, trong phòng đầy đủ lò sưởi trà nóng, đều rất thoải mái dễ chịu, nhưng lại không hề ăn khớp với hơi lạnh tỏa khắp người nàng. Nàng giơ tay cởi mũ trùm, lộ ra khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ.
Hạ tướng khom người chào nàng, nói: “Lão thần tham kiến công chúa, không biết công chúa đêm khuya đến đây, có gì thất lễ, mong được lượng thứ”.
Thẩm Nguyệt nói: “Nơi này của tướng gia có nước cho ta rửa tay không?”
“Có chứ”.
Bên cạnh giá kệ trong thư phòng thường có chậu nước sạch để cho Hạ tướng rửa tay sau khi đọc sách viết chữ.
Thẩm Nguyệt cho hai tay của nàng vào trong chậu nước, nước sạch bị nhuộm một màu hơi đỏ.
Lúc này sắc mặt Hạ tướng hơi thay đổi, ông ta phát hiện ra trên tay Thẩm Nguyệt là máu: “Đây…”
Thẩm Nguyệt bình thản nói: “Tướng gia đừng lo, đây không phải là máu của ta!”
“Đó là máu của ai?”, Hạ tướng hỏi.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta đụng phải một tên nát rượu trên đường, tên đó bất cẩn làm bình rượu quẹt bị thương chính mình, ta dính phải máu trong lúc tiện tay đỡ đối phương”.
Hạ tướng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Không biết công chúa đến đây có việc gì?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ông biết ta đến vì ai mà, hôm nay, chủ thẩm Tô đại nhân là nhi tử của ông – Hạ Phóng, mấy ngày trước, hắn ta từng cho Tần Như Lương từng nếm mùi khổ sở ở Đại Lý Tự”.
Hạ tướng thở dài: “Có sổ con buộc tội Tô đại nhân, chẳng ai biết là kẻ nào dâng lên. Huống hồ chuyện này lại do Hoàng thượng ra lệnh xét xử nghiêm khắc, mặc dù Hạ Phóng là chủ thẩm, cựu thần cũng không thể thuyết phục nhi tử khoan hồng độ lượng cho Tô đại nhân, cựu thần thật sự là thương mà không giúp được gì”.
Thẩm Nguyệt chậm rãi lấy khăn lau tay: “Có người muốn hắn chết, nếu thật sự khoan dung được thì sao lại xảy ra cảnh ngày hôm nay?”
“Vậy lần này rốt cuộc công chúa muốn gì?”
“Vậy ta không kiêng dè thân phận Hạ Phóng là con trai của tướng gia mà nói thật nhé, thủ đoạn của hắn ta quá độc ác, còn quen dùng kiểu vu oan giá họa. Trước đó Tần Như Lương vào Đại Lý Tự cũng bị hắn ta đánh cho bị nội thương, còn hiện tại Tô đại nhân cũng đang nằm trong tay hắn ta, chắc hắn ta sẽ càng không nương tay”.