Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 997: C997



Hạ tướng sững sờ.

Rốt cuộc ông ta cũng hiểu ra hoàn toàn, mục đích của chuyến đi xuôi nam vừa rồi của Thẩm Nguyệt và Tô Vũ chắc chắn không hề đơn giản.

Chẳng những mua chuộc lòng người trên đường đi, họ còn đoạt được binh quyền ở biên cảnh phía nam, âm thầm đạt thành hiệp nghị với Dạ Lương và Bắc Hạ.

Mà kinh đô vẫn yên bình như cũ, không mảy may phát giác ra điều gì.

Thế nhưng sự bình yên đó có thể duy trì thêm được bao lâu nữa đây?

Hạ tướng hỏi: “Nếu đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, vậy cớ sao Tĩnh Nguyệt công chúa còn muốn quay về, tự chui đầu vào rọ?”

Thẩm Nguyệt đáp: “Bởi vì con trai ta”.


Hạ tướng lập tức hiểu ra. Suy cho cùng, Thẩm Nguyệt vẫn là một người phụ nữ, là một người mẹ, sẽ không vì dã tâm mà hi sinh cốt nhục của chính mình giống như đám đàn ông.

Cuối cùng Hạ tướng nói: “Nếu đã vậy, chỉ cần công chúa dặn dò điều gì, lão thần sẽ dốc hết khả năng để thực hiện giúp người”. Sau đó ông ta quỳ xuống bên chân Thẩm Nguyệt, hành đại lễ: “Lão thần chỉ có một thỉnh cầu duy nhất”.

“Thừa tướng cứ nói”.

“Lão thần hi vọng công chúa sẽ tuân thủ ước hẹn, sau này bỏ qua chuyện cũ, có thể… bỏ qua cho con ta”.

Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn Hạ tướng, nói: “Người mà thừa tướng nhắc đến là Hạ Du… hay là Hạ Phóng?”

Mặc dù Hạ Phóng đã bị Hạ tướng đuổi ra khỏi nhà từ lâu, trong triều cũng không cùng chung chính kiến, hơn nữa dáng vẻ Hạ Phóng một lòng nịnh nọt Hoàng đế, cam tâm làm “chó săn” trước mặt lão già đó khiến ông ta khinh thường, nhưng chung quy Hạ Phóng vẫn là con trai ruột của ông ta.

Hạ tướng tang thương cất lời: “Lão thần chỉ có hai đứa con trai này”.


Thẩm Nguyệt khom người đỡ Hạ tướng dậy, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Lão thừa tướng yên tâm, ta sẽ không đi đối phó Hạ Phóng, ta cũng sẽ không làm gì Hạ Du. Chỉ cần lập trường của lão thừa tướng đủ kiên định thì bọn họ liền bình an vô sự, tương lai sẽ chỉ thêm quyền quý”.

Hạ tướng đứng dậy nói: “Cựu thần ăn ngay nói thật, công chúa mời đại lý tự khanh tạo áp lực, không vọng động khổ hình, chỉ sợ cũng cứu không được Tô đại nhân. Hoàng đế muốn kết quả gì, công chúa hẳn là rất rõ ràng”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta biết, ta chỉ làm vậy để khiến cho hắn miễn đi được một chút nỗi khổ da thịt. Còn lại ta sẽ tìm cách khác”.

Nói đến đây thì Hạ tướng cũng không còn lý do gì để thoái thác.

Huống chi Thẩm Nguyệt nhờ ông ta chuyện này không phải bảo ông ta toàn lực cứu Tô Vũ mà chỉ nhờ ông ta giúp cho Tô Vũ miễn chịu khổ hình, chuyện này cũng không quá mạo hiểm.

Hạ tướng nói: “Ngày mai ta sẽ đi gặp đại lý tự khanh”.

Thẩm Nguyệt cau mày nói: “Ta không đợi được tới ngày mai, tối hôm nay phiền lão thừa tướng đến nói với đại lý tự khanh một tiếng”.

Hạ tướng dừng một chút rồi nói: “Vậy được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức. Chỉ có điều đêm đã khuya, không biết có thể gặp được đại lý tự khanh hay không”.

“Nhân tiện, ông hãy nhắc nhở đại lý tự khanh một chút, hoàng đế có thể qua sông chặt cầu một lần, có thể qua sông chặt cầu lần thứ hai, nhưng nếu như Hạ Phóng quá mức càn rỡ thì ngày sau cũng chỉ có thể trở thành quân cờ bị vứt bỏ mà thôi. Hạ Phóng là một người thông minh, sẽ biết cân nhắc lợi hại, vậy nên ông cùng đại lý tự khanh có thể hoàn toàn an tâm, hắn sẽ biết chừa một đường lui cho bản thân mà không bẩm báo chuyện này lên hoàng đế”.