Nữ Nhân Trên Đỉnh Triều Đường

Chương 13



Nghe thấy thế, Thẩm Vân như vớ được cọc, tự tin bước lên vài bước: "Hoàng hậu nương nương, nếu Thẩm Quý phi thực sự mang thai, việc lập Thái tử đã rõ ràng. Chi bằng nương nương nhường vị trí đi thôi."

"Thỉnh Hoàng hậu nương nương nhường vị trí!" Một nửa triều thần lập tức quỳ xuống, yêu cầu ta rời khỏi long ỷ.

"Giờ thai mới hai tháng, chưa rõ nam hay nữ. Nếu sinh ra là Công chúa, chẳng phải nữ nhân sẽ lại xen vào chính sự sao?"

"Hay là đợi thêm một thời gian nữa, đến khi long tử được sinh ra, sẽ danh chính ngôn thuận được Hoàng hậu nhận làm con thừa tự, như vậy mới hợp lý."

Những đại thần chưa quỳ cũng bắt đầu lên tiếng bảo vệ ta:

"Nghe nói Thẩm Quý phi biên soạn Nữ Đức, tư tưởng vô cùng khác biệt. Nếu chuyện triều chính cũng như vậy, e rằng sẽ gây ra nhiều tranh cãi."

"Hơn nữa, Thẩm Quý phi mang thai, vốn đã phải chịu nhiều vất vả. Chuyện triều chính phức tạp, chẳng phải sẽ làm hại đến long chủng sao? Nên an dưỡng thì hơn."



"Ý của các đại thần rất đúng. Bổn cung cũng nghĩ đến việc lập Thái tử, nhưng đây là chuyện hệ trọng, không thể không cẩn trọng."

"Bổn cung mời Thẩm Quý phi trở về Dực Khôn cung an dưỡng, không có ý chỉ triệu kiến thì không được ra ngoài. Nếu sinh được Hoàng tử, nhất định sẽ được trọng thưởng."

Ta lạnh nhạt ngắt lời các đại thần đang tranh cãi.

Tử Anh phất tay, vài cung nhân lập tức tiến đến đưa Thẩm Vân ra ngoài.

"Buông bổn cung ra! Buông bổn cung ra—" Thẩm Vân hét lớn, giọng đầy phẫn nộ: "Hoàng hậu! Ngươi dám giam cầm bổn cung trái phép!"

Nhưng tất cả đã nằm trong dự tính của ta.

Những tư tưởng hiện đại mà nàng rêu rao, cùng lắm chỉ lừa được Hoàng đế. Muốn dựa vào đứa bé trong bụng để tranh quyền với ta? Cuối cùng cũng chỉ đổi lại việc bị cấm túc.



Ba ngày sau, từ Dưỡng Tâm điện truyền đến tin tức— Hoàng đế đã tỉnh.

Ta không vội vàng, chậm rãi chỉnh trang, rồi ngồi kiệu đến Dưỡng Tâm điện.

Vừa tới cửa, ta đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Thẩm Vân bên trong, như thể nàng ta đã chịu bao tủi hờn trong mấy ngày qua.

"Bệ hạ, người cuối cùng cũng tỉnh rồi… hu hu…"

Nhưng giọng Hoàng đế lại rất trầm, dường như chỉ an ủi vài câu qua loa.

Ta hơi sững lại, rồi lập tức bước vào.

Thấy ta xuất hiện sau lưng Thẩm Vân, Hoàng đế nở nụ cười, vẫy tay gọi: "Tần Nhi…"

Tần Nhi— Một cái tên quen thuộc mà cũng xa lạ biết bao.

Những người có mặt trong phòng, ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Thẩm Vân cũng nhận ra điều gì đó không ổn, nhưng ta chỉ thoáng qua vẻ bất ngờ rồi lập tức trở lại vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt.

"Hoàng thượng đã tỉnh rồi? Thân thể có còn chỗ nào khó chịu không?" Ta phớt lờ lời gọi của hắn, quay sang hỏi ngự y đang đứng bên cạnh.

Ngự y nhìn Hoàng đế, cúi người trả lời: "Đại khái là do bệ hạ trước đó va đầu vào cột, m.á.u bầm trong não tan đi nên ký ức cũng dần hồi phục."

"Ký ức… khôi phục?" Người bối rối nhất lúc này, không ai khác ngoài Thẩm Vân.

"Vậy thì tốt, sau này nhờ ngự y chăm sóc nhiều hơn." Ta gật đầu, căn dặn ngự y vài câu rồi định rời đi.



"Tần Nhi… chờ đã…" Hoàng đế bước xuống giường, định giữ ta lại, nhưng cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, hắn loạng choạng ngã xuống đất.

Dẫu vậy, tay hắn vẫn cố nắm lấy vạt áo ta, giọng nói run rẩy: "Tần Nhi… là trẫm hồ đồ… hãy tha thứ cho trẫm."

"Trẫm nhớ lại tất cả rồi, trẫm…"

Ta lạnh lùng nhìn người đàn ông từng được ta yêu thương hết mực. Giờ đây, kẻ ngự trị trên vạn người ấy lại đang quỳ gối, hèn mọn cầu xin ta tha thứ.

Nhưng sự hối hận đến muộn liệu có còn ý nghĩa?

Ta nhẹ nhàng rút tay áo ra khỏi bàn tay hắn, mỉm cười nói: "Hoàng thượng cần nghỉ ngơi, đã có Thẩm Quý phi và ngự y chăm sóc, bổn cung rất yên tâm."

Ngồi trên kiệu quay về, Tử Anh đi bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Nương nương, hiện nay bệ hạ đã khôi phục trí nhớ, còn Thẩm Quý phi bên kia thì sao?"

"Dù gì cũng là Quý phi do Hoàng thượng sắc phong, vẫn nên để lại chút thể diện."

"Vâng." Tử Anh ngập ngừng hỏi tiếp:

"Vậy… nương nương có định tha thứ cho bệ hạ không?"

"Tha thứ ư?" Ta xoay nhẹ chiếc nhẫn đính hồng ngọc trên ngón tay, chậm rãi đáp:

"Khi còn nhỏ, trong phủ từng có một lão bà từ quê lên giúp việc. Phu quân bà ấy, khi mới ngoài ba mươi đã chẳng còn nhớ được mặt người thân, nhưng mỗi lần nhìn thấy bà ấy, vẫn như lần đầu gặp gỡ, ánh mắt tràn đầy yêu thương."

"Mất trí nhớ không phải lý do để phá vỡ những lời thề hẹn ước. Hết yêu thì chính là hết yêu thôi!"

Hắn từng là nam nhân của ta. Nhưng khi mất trí, hắn không yêu ta, ta cũng không cưỡng cầu.

Giờ đây, khi ta đã không còn yêu hắn, ta cũng chẳng cần sự hối hận muộn màng của hắn.
— QUẢNG CÁO —