Nữ Nhị Đại Tác Chiến

Chương 13: Nằm vùng là môn kỹ thuật sống còn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ sau khi Tần Cúc Cự phát hiện ra chi tiết phụ về hôn ước giữa Trầm Vọng Sơn và Long Kiểu Nguyệt, lại ngẫm nghĩ đến cảnh trong tiểu thuyết kia, thậm chí sau khi giải trừ hôn ước rồi mà Trầm Vọng Sơn vẫn trước sau như một tìm mọi cách che chở, để Long Kiểu Nguyệt muốn gì được nấy, thật sự không khỏi thở dài cảm thán một tiếng.
Đa tình tự cổ không di hận, thử hận miên miên vô tuyệt kì*. So với ma tôn lãnh khốc Lăng Vân Tiêu được ngàn vạn thiếu nữ si mê, và nam nhị si tình Nguyên Trùng Dương trong tiểu thuyết đồng nhân nổi tiếng, Trầm Vọng Sơn này mới là nam phụ ấm áp đứng đầu trong tiểu thuyết [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa]!
(*Chú thích: Câu trên là trích từ Hoa nguyệt ngấn của Hoàng Tử An. Câu cuối là trích trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị.
Dịch nghĩa:
Đa tình từ xưa để mối hận
Hận này dằng dặc có bao giờ nguôi
nguồn:gg)
Bất quá ngây người ở dưới tấm bia đá bạch ngọc một lát liền có đệ tử vội vàng đi bẩm báo thế tôn. Thác nước ở xa xa vắt ngang ngọn núi giống như một dải dây lưng màu bạc buông rủ xuống, đó chính là "Thiên chi thánh thuỷ" không ngừng chảy xuôi xuống từ trong miệng bạch ngọc thạch ngư* của Phù Vân Các. Bạch Chỉ đang cùng Long Kiểu Nguyệt giới thiệu vô số tiên cảnh phân bố ở Trường Lưu tam phong và Tam Tư Điện, cũng tỏ vẻ đợi lát nữa sẽ dẫn nàng đến hồ Linh Thú để nhìn xem thần thú trong lời đồn kia.
(*Chú thích: con cá bằng đá ngọc thạch)
Long Kiểu Nguyệt ở một bên gật đầu như gà mổ thóc, một bên còn nghĩ Trường Lưu này chính là do bản Cúc Cự dùng bút chì than 0.38mm phác thảo nên, ngươi nói xem địa phương này ta thật sự nhắm mắt lại cũng có thể tìm ra.
Xa xa nghe thấy tiếng vang như trân châu va vào ngọc thạch, thanh thuý ngân nga xuyên qua tận trời. Long Kiểu Nguyệt vừa nghe thanh âm xa cuối chân trời kia liền biết là ai đến.
Bạch Chỉ cũng ngoái đầu nhìn. Từ chân trời một dải bạch ngân trong thoáng giây xuất hiện. Một con diều màu trắng thật lớn lẳng lặng bay tới, hai vệt chu sa điểm mắt sắc hồng trên giấy trắng ánh lên sắc đỏ tươi ướt át. Phía trên có một bóng người cao ngất thẳng tắp, một thân hắc y, đón gió mà đứng.
Long Kiểu Nguyệt trơ mắt nhìn Trầm Vọng Sơn toàn thân hắc ý nhảy xuống con diều màu trắng, mái tóc đen của hắn phi vũ trong không trung, dung nhan tuấn dật, khi đứng trên con diều thật lớn kia có một loại cảm giác làm cho Long Kiểu Nguyệt cảm thấy hắn sắp theo gió mà vũ hoá thành tiên.
Nhìn nhìn, Tần Cúc Cự đột nhiên nghĩ tới một chuyện tình đáng sợ.
"Người nọ một thân hắc y, mái tóc đen lâm li vờn trên da thịt ôn nhuận như noãn ngọc, dung nhan tuấn mỹ, bên chân có hai đồng tử thanh tú khả ái đứng, một nam một nữ, giữa mi gian mỗi người điểm một nốt chu sa đỏ tươi ướt át."
↑ Phía trên là đoạn trích được đặc biệt chọn lọc trong chương 18 của tác phẩm [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], khi lần đầu tiên thế tôn Trầm Vọng Sơn xuất hiện.
↓ Phía dưới là đoạn trích được chọn lọc thứ hai trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] nói về nam chủ.
"Từ góc sáng sủa đột nhiên có người lên tiếng, đồng môn toàn trường đều sợ hãi kinh thán nghi hoặc, ánh mắt cũng không hẹn mà đồng thời hướng về phía nơi hắc ám không khiến ai chú mục. Nơi hắc ám cùng quang minh giao hoà, có một thiếu niên dung nhan tuấn mỹ chậm rãi bước ra. Như là hắc ám chấn nhiếp nhân tâm nở rộ quanh thân, cỗ sát khí mãnh liệt tụ tập nơi đáy mắt hắn, giống như dưới sự áp lực trầm trọng của thiên quân vạn mã, các đệ tử trong sân không thể không rút bội kiếm trong vỏ đao ra bảo hộ trước ngực. Nhưng ngay như vậy, dung nhan của hắn vẫn cướp đi hô hấp của mọi người ở đây."
PS: Mọi người nơi này, là bao gồm cả ma tôn soái ca Lăng Vân Tiêu có được khí phách hoàng tộc, bao gồm cả tướng quân Nguyên Trùng Dương ở nhân gian, người vì quá mức mỹ lệ nên thường bị lầm là nữ tử, cho nên cần quanh năm đeo mặt nạ bằng bạc [lúc này đã tháo mặt nạ xuống], càng bao gồm Trầm Vọng Sơn hiện tại ở đây dung nhan tuấn dật phiêu phiêu như tiên.
Nhìn đến bộ dáng như ngọc tuyệt thế vô song của Trầm Vọng Sơn trước mặt, lại liên tưởng đến mĩ sắc tuyệt thế siêu việt để phối diễn của của nam chủ, trái tim Tần Cúc Cự chợt lạnh, giật thót. Trời ạ. Một nhân vật nam x chỉ là kẻ chạy cờ mà cũng soái khí tuấn mỹ như thế, vậy chẳng phải trư cước quang hoàn của nam chủ còn cao hơn à? Đều nói hồng nhan hoạ thuỷ có thể mất nước, ở trước mặt mĩ sắc biết bao nhiêu anh hùng hảo hán đều nhịn không được khom lưng, giờ đối mặt với tuyệt sắc như thế, Tần Cúc Cự có thể cam đoan mình vẫn là một người ý chí kiên cường như cương thiết [mà thực ra chỉ là đứa mê trai đẹp] sao?
Vì sao chứ, bà nội nó vì sao ta lại viết một truyện siêu cấp Mary Sue với Tom Sue vứt đi như thế chứ!
(* Chú thích: Mary Sue: nhân vật nữ chính được tác giả buff quá đà trong các truyện, Tom Sue là nhân vật nam, theo nghĩa tương tự)
Nếu nam chủ thật sự có dung sắc siêu việt hết thảy, mị lực bực này......Có thể nào trư cước quang hoàn tuyệt thế mỹ nhan này sẽ khiến cho thân thể của Long Kiểu Nguyệt cãi lại mệnh lệnh, hoặc là làm cho nàng dù biết hậu quả cũng sẽ liều lĩnh yêu hắn không nhỉ?
Lại nhìn Bạch Chỉ dịu dàng cung kính bên cạnh, Tần Cúc Cự đột nhiên càng sợ hãi.
Ngươi xem Bạch Chỉ người ta ôn nhu đó, hiểu chuyện đó, rụt rè đó thôi? Người ta không chỉ là đại đệ tử nhất đẳng của Trường Lưu, mà còn là nhị tiểu thư của Tây Bắc Tề Vân Phủ. Nhưng chút quang hoàn nho nhỏ đó thì có ích lợi gì, không phải vừa mới gặp nam chủ một cái là cam tâm tình nguyện khăng khăng một mực thành fan cuồng hạng nhất của hắn sao.
Trái tim muốn tranh đấu của Tần Cúc Cự nhất thời chìm xuống đáy biển.
Trầm Vọng Sơn trước mặt tay áo phất lên, mặt mày hiện lên ánh sáng nhàn nhạt. Bạch Chỉ cung kính hô một tiếng "Thế tôn", rồi biết điều thối lui qua một bên, chỉ để lại Long Kiểu Nguyệt vẻ mặt thản nhiên [thực ra là sinh không thể luyến] cùng Trầm Vọng Sơn cao ngất như ngọc trước mặt.


Long Kiểu Nguyệt nâng mi, há miệng liền hô: "Thế tôn..."
Trầm Vọng Sơn khoát tay áo, vội vàng ngăn lời nàng nói, khẽ cười: "Ngươi không bái nhập Trường Lưu, không cần gọi ta là Thế Tôn. Nếu ngươi cảm thấy không sao thì cứ trực tiếp gọi ta là Trầm huynh."
Như chợt nghĩ đến chuyện mình và Long Kiểu Nguyệt tuổi tác chênh lệch quá lớn, Long Kiểu Nguyệt hiện tại dù có gọi một tiếng "gia gia" cũng không loạn bối phận, nay để nàng gọi mình là huynh trưởng thật sự có phần cưa sừng làm nghé. Trầm Vọng Sơn ngừng một chút, lại sửa lời nói: "Nếu cảm thấy không tốt, gọi ta là Vọng Sơn quân cũng được."
Long Kiểu Nguyệt vừa muốn gật đầu mà tâm hồn lơ lửng đâu đâu, hai cục tròn tròn áo trắng trăm năm ở bên chân Trầm Vọng Sơn lại từ đâu lăn tới. Hai tiểu đồng tử một trái một phải ôm chân Trầm Vọng Sơn, túm vạt tay áo bào của hắn. Nam đồng đứng bên phải, sợ sệt cắn ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn như phấn điêu ngọc mài trên trán có điểm một vết chu sa đỏ như máu, hắn nhìn Long Kiểu Nguyệt, đôi mắt to tò mò ướt sũng. Nữ đồng mặc váy trắng lôi kéo áo bào bên tay trái Trầm Vọng Sơn, cái chân ngắn ngủn nho nhỏ, bàn chân trắng như ngọc. Lá gan của nàng tựa hồ lớn hơn một chút, lôi kéo góc tay áo Trầm Vọng Sơn, ngọng nghịu không vui nói: "Vọng Sơn quân? Nhưng không phải chỉ có Thánh Tôn cùng Minh Uyên ca ca mới có thể gọi thế sao?"
Xem ra đầu Bỉ Dực điểu kia trong lúc Long Kiểu Nguyệt mất tập trung đã biến lại rồi.
Thánh Tôn là cung chủ của Mẫn Sinh Cung, cũng chính là Trưởng lão tu vi cao thâm nhất, lớn tuổi nhất của Trường Lưu, tôn xưng là Thiên Hộ Thần Ngọc. Về phần Minh Uyên ca ca, đó khẳng định là Các chủ của Phù Vân Các, là Thế tôn Thu Minh Uyên cùng thế hệ với Trầm Vọng Sơn.
Cung chủ của Mẫn Sinh Cung mà người chẳng thèm quản chuyện gì, hằng năm không ra khỏi hồ Lãm Châu nửa bước. Mọi chuyện bốn phương tám hướng đều đổ lên đầu Trầm Vọng Sơn và Thu Minh Uyên, hai người bọn họ ở chung nhiều năm, giao tình cũng không tệ. Khi Tần Cúc Cự xây dựng cốt truyện chính, Trầm Vọng Sơn vì cứu Long Kiểu Nguyệt mà chết, sau đó ngay cả thi thể cũng bị ma tôn mang đến bãi tha ma, Trường Lưu phái người đi tìm cũng không thấy.
Rồi sau đó khi biết thân phận Long Kiểu Nguyệt là phản đồ do Ma giới phái tới nằm vùng Trường Lưu, người trong Đạo gia mắng Trầm Vọng Sơn bị sắc đẹp của yêu nữ mê hoặc ánh mắt, lúc còn sống là kẻ quân tử làm sai trái, cho nên đến chết lại rơi vào kết cục như thế.
Trong toàn bộ Tu Chân Giới, chỉ có Thu Minh Uyên vì Trầm Vọng Sơn giải thích hay tranh cãi, nhưng lời một người sao có thể địch lại miệng lưỡi vô số người, lời của Thu Minh Uyên có hiệu quả rất nhỏ.
Từ đó Thu Minh Uyên tự phế cổ họng, cả đời cũng không thổ lộ một lời. Sau đó khi có một người dám ở trước mặt Thu Minh Uyên nói xấu Trầm Vọng Sơn, hắn liền nổi giận cắt đầu kẻ kia. Trong lúc nhất thời, Các chủ Phù Vân Các nhận danh ác nhân, thanh danh lên cao trong giới giang hồ.
Nhân sinh này có được một người tri kỷ thì còn cầu mong gì nữa?
Nghe tiểu nữ đồng kia kêu "Minh Uyên ca ca", Long Kiểu Nguyệt hơi cụp mắt xuống, cung kính hô: "Vọng Sơn quân."
Trầm Vọng Sơn mỉm cười ý bảo: "Trường Lưu không thể so với Long Đình thế gia ở Giang Nam, tu hành kham khổ. Tuy ngươi chưa bái nhập vào môn hạ của Trường Lưu, từ nay về sau không cần tu luyện đạo pháp Trường Lưu, nhưng có chút pháp thuật phòng thân cũng tốt."
Hắn tựa hồ nhíu nhíu mày, trên mặt xẹt qua một tia sầu lo không dễ thấy, lại rất nhanh dãn chân mày, một tia lo lắng ở trên mặt hắn lướt qua trong thoáng giây như chuồn chuồn lướt nước: "Gần đây Ma tộc có chút xao động, phong ấn ở vùng hẻo lánh phía Bắc hơi buông lỏng. Tháng trước trong số sứ giả của Vân Mộng trạch có một gã Trường Tôn, bị yêu nữ ma tộc trà trộn vào môn hạ mê hoặc, thế nhưng lại làm ra chuyện cả Tu Chân Giới phỉ nhổ. May mà sau khi yêu nữ kia đền tội, Trường Tôn đó cũng không còn mặt mũi đối diện với đệ tử, cho nên tự sát. Ma tộc có quá nhiều dã tâm, nay phong ấn Ma giới buông lỏng, không biết có bao nhiêu ma vật trốn ra. Hiện Trường Lưu cũng không dám nói là nơi tuyệt đối an toàn."
Long Kiểu Nguyệt vẫn thản nhiên nhìn Trầm Vọng Sơn như trước, trong lòng lại không tiếng động rít gào. Đại ca, đại thúc, đại gia! Ngươi nói cái này cho ta làm gì? Ta thế nào càng nghe càng thấy như là ngươi đang dùng bản tóm tắt về kết cục Long Kiểu Nguyệt và Trầm Vọng Sơn ngươi trong truyện [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] để nhắc nhở ta thế nhỉ!
Trầm Vọng Sơn lo lắng như thế quả thật có đạo lý, dù sao nàng hiện tại thân phận cũng là gian tế của Ma giáo mà!
Nhưng Tần Cúc Cự là bị ép buộc, Tần Cúc Cự cũng không nguyện ý đến Trường Lưu! Ngươi đi mà tra tổ tiên ba đời của Long Kiểu Nguyệt ta mà xem, đều thanh thanh bạch bạch đó thôi, ta làm vậy cũng chỉ là bị ép bất đắc dĩ! Ngày sau nếu bị phát hiện, ta cảm thấy ta còn có thể cảm ơn vì đã cứu giúp ấy chứ!
Hết chương 13
----------------------------------------
Bách Linh: Tác giả có bỏ hơi nhiều ký tự lạ trong truyện, có mấy phần trong [ ] thì hoặc là tên truyện, hoặc là tên địa danh hay công pháp, hoặc là chú thích mà tác giả tự thêm thắt vào, cái nào mình cảm thấy bỏ được thì sẽ bỏ, còn không thì mình sẽ viết rõ hơn để rõ nghĩa hơn nhé. Để tránh nhầm lẫn, cái nào do mình viết mà ko phải tác giả viết mình sẽ để rõ "chú thích" hoặc "editor" hoặc "Bách Linh" nhé ^^ 

— QUẢNG CÁO —