Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước

Chương 107



Trong khoảnh khắc Tín vương bất ngờ ngã xuống, Đường Quân Nhu liền biết lần này hỏng bét rồi, nàng ta thăm dò hơi thở của hắn, kinh hãi đến mức xụi lơ trên đất.

Chết, chết rồi ư? Tín vương cứ vậy mà chết ư!

Nàng ta vừa hoảng vừa sợ, tim đập nhanh như đánh trống, nhưng vẫn cố bắt lại bình tĩnh để nghĩ đối sách, g càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng.

Người chết trên giường nàng, cho dù nàng có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng cũng như không cách nào giải thích được.

Nàng biết lần này mình xong rồi, không có nổi một con đường sống.

Cơ mà, cơ mà nàng không cam lòng, nàng vất vả lắm mới có được địa vị của ngày hôm nay, vất cả lắm mới khiến cả nhà đích mẫu phải nhìn sắc mặt của nàng để làm người, vất vả lắm mới…………..

Không được, nàng không thể chết, không thể chết.

Nàng hít vài cái thật sâu, nhanh chóng mặc quần áo vào, đồng thời đưa ra quyết định thật dứt khoát, nàng vội vàng nâng cơ thể nặng nề của Tín vương lên giường, lau mặt hắn thật kỹ, sau đó đắp áo gấm lên người hắn, khi đối diện với đôi mắt trợn tròn mở trừng trừng của hắn, nàng sợ đến mức hai chân nhũn ra, suýt nữa ngã nhoài ra đất.

Nàng áp xuống cơn khủng hoảng trong lòng, nhẹ nhàng vuốt mí mắt cho Tín vương với bàn tay run rẩy.

“Điện hạ, ngài chớ trách thiếp, mọi chuyện chẳng liên quan gì tới thiếp cả, nếu ngài chết không nhắm mắt thì cứ việc đi tìm Đường Hoài Diệu, nếu không phải hắn hại ngài bị thương thì ngài cũng sẽ không chết. Đúng rồi, đều tại Đường Hoài Diệu cả, ngài muốn báo thù thì tới tìm hắn đi, tới tìm hắn ………” Nàng ta lẩm bẩm nói, cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó vờ như không có việc gì xảy ra mà đẩy cửa bước ra ngoài.

Thị nữ vốn ở ngoài cửa đợi hầu không biết đã đi đâu, nàng ta lấy làm mừng rỡ và cảm thấy quả nhiên ông trời không đoạn tuyệt đường người, thế rồi nàng ta lập tức vọt tới một bên, cố tình chọn con đường ít người qua lại nhất trong phủ.

Nàng ta càng đi càng nhanh, khi đi ngang qua tiểu viện nơi vú già và thô sử ở, nàng ta tiện thể thay bộ quần áo trên người lại dùng khăn làm bằng vải thô trùm lên đầu, rồi vội vàng trốn ra khỏi phủ Tín vương bằng cửa hông phía Tây.

Tín vương phi là người đầu tiên biết Tín vương chết ở trên giường Đường Quân Nhu, Đường Quân Nhu không hề bị dọa sợ mà còn nhanh chóng tháo chạy khỏi phủ Tín vương.

Nữ nhân này rất bình tĩnh, lòng dạ cũng rất ngoan độc, nếu thật sự phải đối đầu với nàng ta thì chưa chắc nàng đã nắm chắc phần thắng.

“Vương phi, có cần cho người đi bắt nàng ta về không?” Thu Bình hỏi.

“Không cần, đợi thêm chút nữa đi, tốt nhất là đợi đến khi hạ nhân hầu hạ nhận ra điều bất thường, để bọn họ tự mình đến đây bẩm báo chuyện khác thường trong phòng, lúc đó ta mới có thể sắp xếp.” Tín vương phi vẫn nhắm mắt, xoay chuỗi phật châu trong tay.

“Yên tâm đi, khắp thiên hạ này nơi nào chẳng là đất của vua, nàng ta chạy không thoát đâu. Song, kể cả nàng ta chạy thoát cũng không sao cả, một nữ tử mỹ mạo một mình ở bên ngoài, e rằng sẽ càng khiến cho nàng ta sống không bằng chết.”

Thu Bình nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy đúng, vì thế càng thêm yên lòng. Chủ tớ hai người nên làm cái gì thì vẫn làm cái đó, như thể chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra.

Cho đến khi thị nữ của Đường Quân Nhu nhận ra trong phòng yên tĩnh đến mức không bình thường, nàng ta cẩn thận đẩy cửa bước vào thì phát hiện trong phòng chỉ có một mình Tín vương nằm trên giường, dường như hắn đang ngủ, nhưng xung quanh lại không thấy bóng dáng Đường thứ phi đâu.

Khi nàng lơ đãng nhìn về phía Tín vương thì thấy sắc mặt hắn xanh lét, tim nàng chợt giật thót, run rẩy gọi ‘điện hạ’ nhưng không thấy người phản ứng, nàng cố nén nỗi sợ hãi và tiến lên, tiếp theo đó là tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi.

Tín vương chết rất khó coi, Thiên Hi đế cảm thấy khí huyết huyết trong người không thể lưu thông, hoa mắt chóng mặt, sau đó ông được Thái tử Triệu Nguyên Hựu nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy.

Thiên Hi đế lớn tiếng ho khan, vừa ho vừa buồn bực, nói: “Khụ khụ, nghiệt, khụ khụ, nghiệp chướng, nghiệp chướng!”

“Phụ hoàng bớt giận, người phải chú ý giữ gìn long thể!” Triệu Nguyên Hựu vừa xuôi khí cho ông, vừa hết mực khuyên giải.

Nhưng chuyện đã đến mức này, ngoài việc kiên trì khuyên ông bớt giận ra, hắn cũng không thể nói được gì cả.

“Tập chung toàn lực truy bắt cơ thiếp bỏ trốn đó, trừ vương phi ra thì những cơ thiếp còn lại trong vương phủ đều nhốt vào một phòng lớn!” Thiên Hi đế thở hổn hển, nói gằn từng chữ.

Triệu Nguyên Hựu do dự một lát, vẫn không nhịn được mà nhẹ giọng khuyên ngăn: “Phụ hoàng, Đường thứ phi đáng phải chết, nhưng những cơ thiếp còn lại trong vương phủ……người có tội thì nên bị trừng trị, nhưng người vô tội không nên bị liên lụy.”

“Nhi thần cho rằng, những cơ thiếp không hề hay biết chuyện này nên giao cho Nhị hoàng tẩu xử trí, dù sao tẩu ấy cũng là vương phi, ắt sẽ hiểu rõ chuyện trong hậu trạch, đồng thời có thể xử lí rõ ràng ai đúng ai sai.”

Thiên Hi đế nhìn hắn thật lâu, lâu đến nỗi hắn cảm thấy bất an trong lòng, không khỏi nắm chặt cổ tay áo.

“Cứ làm theo cách của Thái tử đi!” Cuối cùng, ông trầm giọng hạ chỉ.

Tổng quản nội thị khom người thưa vâng, nói xong tự giác lui xuống truyền ý chỉ.

Triệu Nguyên Hựu lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tâm tình Thiên Hi đế lại có chút phức tạp.

Đứa con này của hắn bụng dạ mềm mỏng, đối xử với mọi người hết mực khoan dung, đây là điều tốt. Nhưng nếu là vua một nước thì e rằng tính cách này của hắn sẽ bị hạ thần thao túng. Dẫu sao, cai quản bề tôi không nghiêm với cai quản bề tôi quá mức nghiêm khắc đều không phải đạo dùng người đúng đắn.

Thế nhưng bản tính đã hình thành thì rất khó thay đổi, điều mà ông có thể làm chính là nhân lúc còn sống dốc lòng chỉ dạy hắn đạo làm vua, đồng thời thu xếp sẵn mọi chuyện cho hắn.

“Phụ hoàng……” Thấy ông cứ nhìn chằm chằm mình không nói năng gì, Triệu Nguyên Hựu lo lắng khẽ gọi.

“Con nghĩ gì về việc Đường Tùng Niên và Khâu Trọng đối chọi gay gắt trên triều đình, hai bên không ai nhường ai?” Thiên Hi đế bỗng nhiên hỏi.

Triệu Nguyên Hựu nghĩ một lát rồi trả lời: “Hai vị đại nhân đều là cánh tay đắc lực của triều định, tuy thỉnh thoảng có tranh chấp, chủ trương chính trị không hợp ý nhau,  nhưng hai người họ đều xuất phát từ tấm lòng vì vua vì dân.”

Thiên Hi đế gật đầu: “Đúng vậy. Con phải nhớ rằng, từ trước đến nay chưa bao giờ có vị hoàng đế nào có thể nắm bắt hết thảy mọi chuyện trong thiên hạ, hoàng đế cũng không phải vạn năng, không thể chú ý chu toàn mọi mặt, điều con phải làm là học cách dùng người.”

“Là một bậc quân vương, điều quan trọng nhất đối với một hoàng đế là phải nắm chắc phương pháp cân bằng, nếu triều đường trở thành nơi độc đoán của một triều thần nào đó thì sẽ hình thành cục diện vua yếu tôi mạnh, khi đó bậc quân vương sẽ hoàn toàn mất đi quyền điều hành đất nước, thậm chí sẽ trở thành con rối.”

“Còn Khâu Trọng một ngày, tức là con còn có thể yên tâm trọng dụng Đường Tùng Niên; Cùng với lẽ đó, còn Đường Tùng Niên, đồng nghĩa với việc con có thể yên tâm dùng Khâu Trọng. Giả sử một trong hai người ngã xuống trước, thì con nhất định phải nhanh chóng nâng đỡ người khác để thế vào chỗ đó.”

Triệu Nguyên Hựu yên lặng ghi nhớ lời ông nói.

“Từ xưa tới nay triều đường chưa bao giờ cần hòa thuận, một triều đường hòa thuận không phải triều thần vô năng thì cũng là hoàng đế vô năng. Con đã hiểu chưa?”

Triệu Nguyên Hựu gật đầu: “Nhi thần hiểu rồi ạ.”

Thiên Hi đế lại ho khan vài tiếng, Triệu Nguyên Hựu lo lắng nói: “Nhi thần mời thái y………..”

“Không cần đâu, trẫm hiểu cơ thể mình nhất, không có gì đáng ngại. Con trở về trước đi, phê thật tốt mấy bản sổ con mà trẫm đã giao cho con, sau bữa tối trẫm sẽ kiểm tra.”

Triệu Nguyên Hựu không biết làm sao chỉ đành thưa vâng.

Tín vương phi nhận được ý chỉ của hoàng đế, chỉ đáp một câu ‘Các cơ thiếp trong phủ đã nhiều năm dốc sức hầu hạ, chưa từng có hành vi sai trái, những sai lầm mà Đường thứ phi phạm phải không nên liên lụy đến những người vô tội.”

Sau khi nội thị truyền lại lời này cho Thiên Hi đế, ông trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ nhàng thở ra, cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi xử lý xong xuôi hậu sự của Tín vương, Tín vương phi ngồi trên ghế cao nhìn xuống các cơ thiếp đang đứng đầy sân, khuôn mặt ai nấy cũng hoang mang và lo lắng; có những gương mặt nàng đã quen thuộc, cũng có những gương mặt nàng không hề biết tới, nhưng trên khuôn mặt các nàng đều có một điểm chung, đó là sự nhẹ nhõm chứ không phải buồn đau.

“Trong số các ngươi chưa có ai được vào gia phả của hoàng thất, hiện nay điện hạ đã không còn, mà các người vẫn còn trẻ, có thể thoải mái đi tìm cuộc sống mới.”

“Nếu ai muốn rời đi, ta sẽ tặng người đó một trăm lượng bạc cùng với một bộ giá trang. Còn nếu muốn ở lại cùng ta nuôi dạy tiểu quận chúa thì ta hết sức hoan nghênh.”

Đám thị thiếp đưa mắt nhìn nhau, khi nhìn thấy vú già khiêng một cái hòm đi vào, trong hòm có rất nhiều bạc trắng cùng các tơ lụa thượng hạng, bấy giờ các nàng mới biết vương phi không hề nói lời sáo rỗng, càng không phải đang thăm dò.

Tín vương đã chết, chỉ để lại một nữ nhi do thị thiếp sinh vào hai năm trước, tiểu cô nương này cơ thể yếu ớt, thân mẫu sinh cô bé được nửa năm thì tạ thế.

Tuy Tín vương phi thương hại đứa nhỏ này nhưng bản thân nàng cũng ăn bữa hôm lo bữa mai, cho nên hai năm nay chỉ âm thầm sai một nhũ mẫu già tới chăm sóc cô bé.

Hiện giờ, mối uy hiếp lớn nhất đã không còn nữa, nàng có thể mang đứa nhỏ này về chăm sóc một cách đường hoàng, mấy ngày trước nàng còn xin chỉ sắc phong tiểu cô nương làm quận chúa, Thiên Hi đế cũng đã đồng ý rồi.

Một lát sau, có một thị thiếp xung phong bày tỏ nguyện vọng muốn được quay về quê hương, thế là nàng ta lập tức nhận được một trăm lượng bạc cùng với một bộ giá trang như những gì vương phi đã hứa, điều này khiến nàng ta vui đến mức dập đầu lia lịa.

Đã có người dẫn đâu, thì những người sau cũng liên tiếp đứng lên giãi bày nguyện vọng.

Có người muốn rời đi thì cũng có người mong được ở lại. Tín vương phi đều thực hiện theo mong muốn của các nàng.

Đến lượt Tôn Thị và nàng đã chọn ở lại, ác ma ăn thịt người đã không còn, hơn nữa nàng đã ở vương phú biết  bao năm, bản thân đã mất đi năng lực mưu sinh ở bên ngoài từ lâu, vả lại nàng càng không dám tin vào nam nhân, nếu đã như vậy thì chẳng thà ở lại đây sống những ngày thư thả còn hơn.

Trên thực tế, đa số những thị thiếp đã hơi luống tuổi đều lựa chọn ở lại.

Sau khi thị thiếp cuối cùng chọn rời đi cầm lấy bạc cùng giá trang thuộc về mình, Tín vương phi đứng lên, đưa mắt nhìn trời xanh bên ngoài cửa sổ.

Trong giây lát, nàng chậm rãi nở nụ cười.

Suốt bao năm ròng rã, đây là lần đầu tiên nàng phát hiện ra, hóa ra bầu trời của phủ Tín vương cũng có thể trong veo đến vậy.

Đường Quân Dao hay tin Tín vương chết trên giường của Đường Quân Nhu, còn Đường Quân Nhu lại bị người trong phủ phát hiện đã bỏ trốn khỏi vương phủ.

Tin tức này khiến này nhất thời không biết nói gì cho phải.

Mã thượng phong…….Thật không ngờ đời này Tín vương lại chết vì mã thượng phong!

Tín vương vừa chết, Đường Quân Du đợi Trần Triệu Dũng đến đón mình đã lâu bỗng nhiên nói muốn quay về, đương nhiên Đường Quân Dao cũng chẳng mời nàng ta ở lại, nhưng Nguyễn Thị lại lo lắng không yên, bà cố ý sai người đến Trần phủ nghe ngóng tình hình, từ đó lại hay tin Trần Triệu Dũng đã bị Trần Quảng Tiết đuổi ra khỏi nhà, tuyên bố cắt đứt quan hệ phụ tử, Trần gia đã không còn người này nữa.

Mẫu thân Giang Thị của Trần Triệu Dũng cũng bị bỏ, hai mẫu tử đều không rõ tung tích.

Đường Quân Du nghe xong mặt mày tái mét, cơ thể nhoáng cái xụi lơ trên đất.

“Chàng ấy không cần ta nữa rồi, chàng ấy nhất định không cần ta nữa rồi…….”Nàng ta lẩm bẩm, cứ nói cứ nói rồi bật khóc lúc nào không hay, từ nghẹn ngào đến khóc rống lên.

“Chàng ấy không cần ta rồi, sao chàng ấy có thể không cần ta, chàng ấy từng nói sẽ đến đón ta mà, chàng ấy từng nói mà…….”

“Chớ khóc chớ khóc, đợi hắn thu xếp ổn thỏa rồi chắc chắn sẽ tới đón con. Giờ hắn không còn nhà, mẹ chồng con lại bệnh tật, hắn vừa phải chăm sóc bà ấy vừa phải tìm kế sinh nhai, nên tạm thời không thể chu toàn mọi chuyện được.” Vương Thị ôm vai nàng ta an ủi.

“Thật vậy ạ? Chàng ấy thật sự sẽ đến đón con sao?” Đường Quân Du giống như đang túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cuống cuồng hỏi.

“Thật mà, tổ mẫu đã bao giờ lừa con chưa? Mau đứng dậy, nền đất lạnh lắm, nếu con bị bệnh sẽ không tốt đâu, chẳng lẽ con muốn tăng thêm gánh nặng cho hắn sao?” Vương Thị dịu dàng khuyên nhủ.

“Dạ dạ, con sẽ chăm sóc mình thật tốt, sẽ không tăng thêm gánh nặng cho chàng ấy, sẽ không để chàng ấy phải lo lăng nữa………” Đường Quân Du lâp tức vịn bà đứng lên, không ngừng nói.

Những rắc rối do Đường Hoài Diệu mang lại còn chưa đâu vào đâu thì thứ nữ Đường Quân Nhu lại đầm đầu vào mối họa lớn, lại thêm tội danh bỏ trốn. Tuy triều đình không tiện nói rõ tội trạng của Đường Quân Nhu nhưng lại phát lệnh truy nã nàng ta ở khắp nơi, cứ cách ba ngày năm bữa lại có người đến phủ Đường Bách Niên tra hỏi tung tích của Đường Quân Nhu.

Đường Bách Niên vừa tức giận vừa sợ hãi, ông ta nào biết tung tích của Đường Quân Nhu. Trong một lần bị quan binh tra hỏi ông ta đảo mắt một cái lập tức ngã uỳnh ra đất, dọa thiếp thất ở cạnh thét lên thất thanh, vội vã cho người mời đại phu tới.

Khi ông ta được đại phu cứu tỉnh, mồm ông ta bị méo sang một bên, nửa người năm yên không động đậy được.