Nụ cười trên môi ông lập tức tắt ngúm, phải mất một lúc lâu sau mới đưa tay lên day thái dương.
Được lắm thằng ranh!
Đường Quân Dao nghe nói Đường Tùng Niên hồi phủ nên nàng đến ngay viện của Đường Hoài Châu để tìm ông, mới đi đến con đường nhỏ rải sỏi thì đã trông thấy Đường Hoài Châu và Đường Hoài Miễn ở đằng xa, cả hai đang hốt hoảng chạy trối chết với bộ dạng thảm hại.
Nàng ngẩn người, nhìn kĩ thì thấy phía sau là Đường Tùng Niên đang đứng ở cửa viện. Nàng nghĩ một lát mới vỡ lẽ, kiểu này chắc là vì cả hai lại gây họa khiến cho lão già nổi giận rồi; nghĩ vậy đôi mắt nàng tỏa sáng, lập tức nổi lên hứng thú.
Không ngờ hai người nay lại giấu giếm mình làm chuyện động trời gì đó, không được, nàng phải đi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nàng chuyển hướng mà không hề đắn đo, thường thì khi tiểu Đường đại nhân và cư sĩ Miễn Đàm cùng lúc gây họa, nơi lánh nạn tốt nhất của bọn họ là chỗ của tô mẫu, ở chỗ đó, lão già chắc chắn không dám làm gì bọn họ.
Ai dè nàng còn chưa đi đến viện của Vương Thị đã nghe thấy tiếng cãi lộn của hai người ở phía sau bụi hoa ven đường vọng lại, nàng vểnh tai lắng nghe thì nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ của Đường Hoài Châu: “Một chút nghĩa khí cũng không có, sau này đừng hòng đệ quản chuyện của huynh nữa!”
Ngay sau đó là giọng nói nịnh hót của Đường Hoài Miễn: “Lần này là lỗi của Tam ca, Tam ca thật sự sai rồi. Huynh đệ tốt à đừng nóng mà, chỉ cần đệ giúp Tam ca lần này, thì từ đây Tam ca sẽ nợ đệ một ân huệ lớn bằng trời, ngày sau đệ nói gì ta đều nghe cả.”
Đường Hoài Châu cười lạnh: “Nói còn hay hơn hát, lúc nãy huynh bán đứng đệ không phải rất sảng khoái hay sao?”
“Ôi chao, là lỗi của Tam ca, tất cả đều là lỗi của tam ca, hay là đệ đánh Tam ca một trận cho hả giận đi? Huynh đệ tốt à, lần này Tam ca có thể cưới được Tam tẩu hay không đều dựa vào đệ cả đấy!” Đường Hoài Miễn cười trơ mặt nói.
Đường Hoài Châu vẫn chỉ cười lạnh.
Đường Hoài Miễn không sợ vẻ mặt lạnh lùng của hắn, hắn ta kiên trì nói mãi không ngừng, mặt dày mày dạn khẩn thiết cầu xin, biết co biết duỗi mà chân thành xin lỗi. Sau khi sử dụng đủ loại kỹ năng, cuối cùng hắn ta cũng khiến cho Đường Hoài Châu phải phát cáu và quăng cho mình một ánh mắt kinh bỉ: “Tém tém lại thôi, nếu huynh có thời gian đứng đây nói những chuyện đâu đâu thì chi bằng ngoan ngoãn về nhà đi. Về để Nhị bá phụ tẩn cho một trận, Nhị bá mẫu mắng cho té tát, sau đó bị thương liệt giường mấy ngày là vừa khéo nhận được tin từ trong cung truyền ra đấy.”
Con mắt Đường Hoài Miễn thoạt đầu sáng lên, ngay sau đó lại cười khổ và nói: “Cha ta đánh người rất đau.”
“Nếu lúc nãy huynh ngoãn ngoãn để cha ta đánh một trận rồi về nhà để Nhị bá phũ cũng thấy vết thương trên người huynh, thúc ấy biết huynh vừa bị giáo huấn có khi còn bỏ qua cho đó. Ai bảo huynh cứ không chịu cơ, giờ thì tốt rồi, ở đây bị một trận, về nhà còn phải chịu thêm trận nữa, đáng đời!” Đường Hoài châu cười trên nỗi đau của người khác.
Đường Hoài Miễn lập tức trở nên suy sụp.
“Còn trận mắng của nương huynh nữa, dù huynh có làm thế nào cũng không tránh nổi đâu, ngoan ngoãn chịu đựng đi.”
Đường Hoài Miễn càng thêm suy sụp.
Đường Quân Dao thầm tóm lược những lời hai huynh đệ họ nói, sau một hồi suy nghĩ nàng mới hiểu được bọn họ đang vụng trộm mưu đồ bí mật gì, thế rồi nàng lập tức bất cười khanh khách.
Nàng đi từ sau bụi hoa ra, cười nói: “Tam ca đừng sợ, lần trước huynh giúp muội tìm thần dược trị thương, muội vẫn chưa kịp chuyển cho Đình ca, giờ để huynh dùng trước cũng được. Như vậy, cho dù Nhị bá phụ đánh huynh nặng đến đâu cũng chỉ mất ngày nằm giường thôi, sẽ không làm lỡ chuyện lớn của huynh đâu.”
Thấy nàng nói như thế, Đường Hoài Miễn hiểu rõ lần này mình xác định không tránh được trận đòn roi này rồi, đành cười khổ nói: “Đã vậy thì đa tạ Tam muội nha.”
Đường Quân Dao khẽ cười, rồi hỏi kế hoạch của hai người.
Chuyện đến nước này, Đường Hoài Châu cũng không định giấu nàng nữa, vì thế kể rõ ngọn nguồn cho nàng.
Giờ Đường Quân Dao mới biết có chuyện như vậy, hóa ra Đường Hoài Miễn có được sự chấp thuận của Thái tử Triệu Nguyên Hựu, cũng bởi có Thái tử trợ giúp mà hôm nay hắn mới có thể xuất hiện trước mặt Thiên Hi đế mà không gặp bất kì trở ngại nào.
“Đại Tề trải qua nhiều năm nghỉ ngơi lấy sức, quốc khố vốn trống rỗng cũng bắt đầu dồi dào hơn. Nhưng mấy năm gần đây, Đại Tề lại tiêu tốn vô số tiền bạc để dụng binh đối phó với những nước xung quanh. Mặc dù không đến mức không thể bù đắp được những tổn thất ấy, nhưng hùng tâm tráng trí của bệ hạ, ngày sau khó giữ nổi………..” Đường Quân Dao nhìn Đường Hoài Miễn với vẻ mặt đăm chiêu.
Muốn đánh trận thì nhất định phải có hậu bị dư dật, mà những thứ đó thì không thể thiếu tiền, tiền và tiền!
Vào giờ phút then chốt này mà cầm một khoản tiền lớn chạy tới ngự tiền, lớn tiếng nói mình có tiền, hành động này đồng nghĩ với việc chủ động đưa dê vào miệng cọp!
Đến đây thì Đường Quân Dao cuối cùng đã hiểu rõ dụng ý của Đường Hoài Châu, nàng nhìn hắn nở một nụ cười sáng tỏ.
Dù có tiền nhưng xài rồi cũng hết, nhưng nếu có một người rất biết kiếm tiền thì…..
Đường Hoài Châu đón lấy ánh mắt của nàng, chớp mắt với vẻ mặt vô tội.
Đường Quân Dao lại nhìn sang Đường Hoài Miễn lúc này vẫn đang ngây thơ không biết gì với ánh mắt đồng tình.
Tam ca rất lười nhác, học hành hay kinh doanh cũng vậy, đều là kiểu đánh cá ba ngày còn hai ngày phơi lưới, việc duy nhất mà hắn kiên trì được lâu chính là viết mấy cuốn tiểu thuyết kì quái kia.
Nếu để hắn biết, sau này những tháng ngày an nhàn của mình sẽ kết thúc, ngày nào cũng phải dậy sớm mò mẫm kiếm tiền cho cái vị ở điện Kim Loan kia, không biết biểu cảm của hắn sẽ thế nào?
Đường Hoài Miễn bị nàng nhìn đến mức trong lòng cảm thấy mông lung, lòng cũng sinh ra cảm giác không ổn, vì thế lắp bắp hỏi: “Tam muội muội, muội nhìn, nhìn ta như vậy làm gì?”
“Không có gì, Tam ca, huynh vất vả rồi, muội chờ ngày Ngũ công chúa làm Tam tẩu của muội.” Đường Quân Dao nói lời khích lệ rất chi là có tâm.
Đường Hoài Miễn lập tức ném hết cảm giác bất an trong lòng đi, khấp khởi chắp tay về phía nàng: “Được thôi, được thôi.”
Dừng một chút, hắn còn khá là hào sảng nói: “Sau khi chuyện này thành công, Tam ca sẽ cho mỗi đứa một cái hồng bao thật lớn, yên tâm nha, Tam ca có tiền mà!”
Đường Quân Dao không nhịn nổi mà cười ra tiếng.
Đường Hoài Châu đột nhiên hắng giọng, bắt trước điệu mắng của Đường Tùng Niên: “Ta cho người có tiền này, ta cho ngươi có tiền này!”
Giọng nói của hai cha con vốn khá giống nhau, giờ hắn còn cố tình bắt chước nên giọng giống tới nỗi dọa Đường Hoài Miễn nhảy cẫng lên, quay người toan tháo chạy, hai huynh muội Đường Hoài châu và Đường Quan Dao nhìn mà bật cười ha ha.
Đường Hoài Miễn bị bọn họ cười đến nỗi khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, một lát sau, hắn cũng sờ gáy cười hì hì.
Đường Tùng Niên bị hai thằng ranh chơi cho một vố, trong lòng vô cùng bực bội. Sau khi trở về phòng thì không ngừng kêu đau đầu, hù Nguyễn Thị cuống cả lên, bà nhanh chóng đặt sổ sách trong tay xuống và vội vàng ngồi bên cạnh ông, lo lắng hỏi: “Mình sao vậy? Đang khỏe mạnh sao lại đau đầu rồi?”
Đường Tùng Niên thuận thế gối đầu lên chân bà, kéo tay bà ấn vào huyệt thái dương rồi day day, bà dùng lực vừa phải, cộng thêm cảm xúc mềm mại mịn màng khiến ông thoái mái đến nỗi độ rên hừ hừ.
Nguyễn Thị vừa giúp ông day ấn, vừa lo lắng hỏi lại: “Đang khỏe mạnh sao lại đau đầu? Hay thiếp cho mời đại phu đến khám nhé, không thể để lại mầm bệnh được.”
“Nếu mấy thằng ranh kia mà bớt ức hiếp ta thì đầu ta sẽ không đau nữa.” Đường Tùng Niên lẩm bẩm trả lời.
Nguyên Thị sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra, bà khẽ cười nói: “Là Châu ca hay là Bảo Nha?”
“Chuyện lần này không liên quan tới Bảo Nha.”
“Vậy thì là Châu ca ư?”
“Còn có một tên nữa.”
“Miễn ca à?”
“Đúng thế, chính là hai thằng ranh đấy! Chúng một ngày không đập phòng vén ngói thì không chịu để ta sống yên ổn mấy ngày!”
Nguyễn Thị bật cười, cũng không nói chen vào mà mặc ông làu bàu đông tây, đến khi nào tiếng làu bàu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt rồi người từ từ chìm vào giấc ngủ, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.
Bà cúi đầu nhìn người đang gối lên đôi chân của mình, lúc này người nọ đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Bà khẽ cười, nhẹ nhàng kéo chăn mỏng bên cạnh rồi cẩn thận phủ nó lên người ông, sau đó ngón tay nhẹ nhàng vuốt nếp nhăn giữa đôi lông mày cho ông, vuốt đến khi đôi mày cau có bị vuốt phảng, bà mới hài lòng mà dừng lại.Mọi chuyện đều đúng như Đường Hoài Châu dự đoán. Sau khi về nhà, Đường Hoài Miễn ‘cường tráng’ thật sự bị Đường Chương Niên tẩn cho một trận, còn Lý Thị luôn cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy nhi tử bị đánh, lần này bà chẳng những không có vẻ đau lòng mà ngược lại còn mắng cái người đang nghiến răng chịu đau trên giường một trận té tát, mắng đến nỗi hắn buồn bực không thôi, nhưng lại không dám nói ra nửa câu phản bác, chỉ ngoan ngoãn chịu đựng.
Lâm Thị thấy hắn không nói năng gì, lại nhìn vết thương trên mông hắn, rốt cuộc bà vẫn đau lòng cho nhi tử, dù vẫn còn tức giận nhưng chỉ chọc mạnh vào trán hắn rồi thôi.
“Nương nói với con bao nhiêu lần rồi, làm người phải làm đến nơi đến chốn, đừng có mơ mộng những chuyện không đâu. Đó là công chúa đấy, là nữ nhi của hoàng đế, nàng đâu phải là người mà gia đình như chúng ta dám tơ tưởng!”
“Cô nương người ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nhất thời nghĩ không thông bị mờ con mắt thì cũng đành, nhưng con lớn tuổi hơn người ta nhiều như thế, không thể không biết chừng mực được.”
Đường Hoài Miễn nghĩ thầm: Con lớn tuổi hơn người ta lúc nào chứ?
Lâm Thị lải nhải hơn nữa canh giờ, mãi đến khi có hạ nhân tới bẩm chuyện mới rời đi.
Vào một khắc cửa phòng bị đóng lại kia, Đường Hoài Miễn mới thở dài một hơi.
Bản lĩnh dong dài của mẫu thân ngày càng lợi hại.
Đường Quân Dao bị chuyện của Đường Hoài Miễn và Ngũ công chúa chen vào làm nàng quên rằng mình muốn hỏi Đường Tùng Niên về chuyện của lầu Sướng Thính, đợi nàng vất vả nhớ lại thì lại hay tin Thiên Hi đến cho triệu Đường Hoài Miễn vào cung.
Hoàng đế triệu kiến là một tín hiệu cho hy vọng của mối hôn sự này, Đường Hoài Châu hết sức vui mừng, nhưng vừa nhớ đến vết thương trên mông lại âm thầm kêu khổ.
Bây giờ hắn đi đứng không tiện, lấy cái bộ dạng này vào cung, để người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm.
Đường Chương Niên cũng hơi thấy hối hận, nếu ông biết hoàng đế sẽ triệu kiến nhi tử thì trận đòn ngày đó ông đã đánh lên người rồi, cũng sẽ không đánh lên mông hắn như thế.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, giờ khắc việc ông có thể làm là ray rứt nhìn nhi tử tập tễnh ra cửa.
“Lão gia, mình nói xem, hoàng đế thật sự sẽ gả công chúa điện gạ cho Miễn ca nhà mình sao?” Lâm Thị hỏi với vẻ không dám tin.
“Ai mà biết! Ngay cả Đường Tùng Niên còn không dám nói chắc mình có thể đoán trúng tâm tư của hoàng đế nữa là. Thôi dẹp thôi dẹp, là họa hay phúc thì cứ phó thác cho trời đi! Ai bảo thằng ranh đó mắt cao như thế làm chi, nhìn trúng ai không trúng lại cứ nhìn trúng viên minh châu của hoàng đế cơ!” Đường chương Niên thở dài thườn thượt, cam chịu số phận mà nói.
Nhưng Lâm Thị vẫn vô cùng lo lắng. Nếu hôn sự không thành, có khi nào Hoàng đế sẽ giáng tội không biết trời cao đất dày cho nhi tử của bà không? Nếu hôn sự thành, thì mình sẽ có một đứa con dâu là công chúa, điều đó có nghĩa là nhi tử của bà sẽ cưới về một tổ tông sống, nói nhẹ không nghe mà nặng thì không được sao?
Bà than ngắn thở dài, đứng ngồi không yên mà chờ chực tin tức từ trong cung.Trong doanh trướng trên lãnh thổ Đông Địch, Hạ Thiệu Đình cau mày, vụng về vá lại chiếc áo trong đã giặt đến bạc màu, trên chiếc áo trong có một vết rách dài như từng bị một vũ khí sắc bén cắt qua.
Sau một thoáng, hắn nản lòng dừng lại, có chút đau đầu mà day day thái dương.
Rõ ràng trước đây thấy cô mẫu may vá quần áo dễ lắm mà, sao đến mình làm thì khó thế này? Mũi kim nhỏ bé thế này không ngờ còn khó nắm trong tay hơn cả đao to kiếm dài.
“Tướng quân, cái áo này rách tả tả tơi rồi mà huynh còn giữ nó lại làm gì, chi bằng vứt phắt đi cho rảnh nợ.” Phạm Quảng bưng bát thuốc vào trong trướng, thấy thế bèn nói.
Hạ Thiệu Đình không thèm để ý tới hắn, nhận lấy bát thuốc trong tay hắn rồi uống một hơn cạn sạch.
“Sắc trời đã tối, tướng quân nên nghỉ ngơi sớm đi! Ngày mai vẫn còn một trận đánh ác liệt cần đánh đó.” Tào Thăng cũng đi vào, thấy hắn lại cầm chiếc áo mặc khi bị thương ngày đó lên nghiên cứu, không nhịn được mà khuyên nhủ.
Hạ Thiệu Đình nhìn sắc trời ngoài trướng, gật đầu rồi gấp gọn chiếc áo đã bị hỏng lại, cất lại trong rương.
“Chỉ là một chiếc áo rách nát, mà tướng quân coi nó như bảo bối vậy.” Sau khi ra khỏi chủ trướng, Phạm Quảng nói nhỏ.
Tào Thăng lườm hắn một cái, thấy hắn ta bỗng nhiên vỗ gãy, rồi sau lại nói: “Ta biết rồi, nhất định cái áo đó là do tiểu yêu nữa tặng!”
Giỏi lắm, lần này rốt cuộc cũng thông minh hơn rồi. Tào Thăng hài lòng gật đầu.
“Tiểu yêu nữ quả nhiên là tiểu yêu nữ, có yêu pháp vô biên thật đó! Nay nàng và tướng quân đã cách nhau ngàn dặm sông núi rồi, mà nàng vẫn có thể ảnh hưởng tới tướng quân. Đợi khi ngày thắng trận trở về, liệu tướng quân còn có thể chống lại được yêu pháp của nàng ta không nhỉ?” Phạm Quảng khó nén sầu lo.