Nữ Pháp Y Thân Ái

Chương 40: ĂN TRỘM GÀ KHÔNG THÀNH MÀ CÒN MẤT NẮM GẠO



Chiều tối, ánh sáng của đèn chùm chiếu xuống một vầng sáng màu vàng nhạt lên bàn ăn.

Tần Duyệt cắn đũa, lén nhìn Tô Nhiên Nhiên ngồi thẳng tắp phía đối điện, cô đang cụp mắt tập trung nhai nuốt, trên miệng thì bôi một lớp mỡ bóng làm anh không kìm được mà nhớ tới tối hôm ấy, bộ dáng của cô cũng giống thế này nằm dưới người anh, bị anh hôn đến bối rối, hai mắt phủ lớp sương mù.

Vì thế lòng anh như bị mèo cào mãi đến xước da nhưng vẫn không thấy thoả mãn, sau đó anh nhanh chóng ghé mắt nhìn Tô Lâm Đình bên cạnh rồi chỉ đành ngồi lùa hai muỗng cơm, nuốt cái sự không thoã mãn này vào trong bụng.

Từ sau lần được nếm quả ngọt xong thì anh vẫn nhớ mãi, nhưng không biết có phải Tô Lâm Đình đã phát hiện ra gì không mà bắt đầu ngày nào cũng kiên trì gọi điện thoại cho Tô Nhiên Nhiên, sau khi biết rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô thì sẽ tìm cách ở nhà, vì thế số lần ba người ngồi ăn chung ngày càng nhiều, hoàn toàn không có cơ hội cho người nào đó ăn trộm cá. Tần Duyệt gấp gáp đến mức ngứa ngáy cả người, còn Tô Nhiên Nhiên thì vẫn bình chân như vại.

Nếu đường thẳng đã bị chặn thì đành dứt khoát đi đường vòng (1) vậy, vì thế anh quyết tâm rút điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Tô Nhiên Nhiên, “Tối nay anh tới phòng em nhé.”

(1) Nguyên văn là “ám độ trần thương”: có nghĩa là “vờ sửa sạn đạo, lẻn qua Trần Thương”, câu thành ngữ dùng để chỉ mưu kế nhằm đánh lạc hướng đối phương (nguồn: Đại Kỷ Nguyên).

Tô Nhiên Nhiên nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó bình tĩnh trả lời: “Không.”

Tần Duyệt nghiến răng nghiến lợi, quyết định đi lên con đường giả vờ đáng thương: “Anh ngủ một mình không được, cần đồng loại an ủi.”

Tô Nhiên Nhiên lại nhanh chóng trả lời: “Anh đi tìm Lỗ Trí Thâm đi, nó cũng cần ấm áp đấy.”

Tần Duyệt trợn mắt, đang định nhắn tiếp thì đột nhiên nghe Tô Lâm Đình cười nói: “Cháu à, ăn cơm thì đừng có nghịch điện thoại dễ ảnh hưởng đến tiêu hoá lắm. Nhiên Nhiên cũng vậy nữa, trước đây con có bao giờ nghịch điện thoại đâu.”

Tần Duyệt thấy ánh mắt của ông như tìm tòi thắc mắc thì lập tức sợ tới mức toàn bộ mưu tính ăn trộm lặn mất tiêu, vì thế anh cũng không dám nóng nảy nữa, sợ để ông phát hiện thì lại bị đuổi về nữa, thế là anh cất điện thoại vào rồi vội nịnh nọt: “Cảm ơn chú Tô quan tâm, đúng rồi, hình như phòng thí nghiệm của hai người gần đây rảnh lắm sao ạ, có phải hạng mục có tiến triển gì không ạ?”

Tô Lâm Đình liếc anh một cái: Rảnh cái rắm, còn không phải vì cái tên không biết lo là cậu sao. Ông nghĩ tới chuyện này thì lại đau đầu, ông cũng không thể bỏ hạng mục trong tay mà ngày ngày nhìn chòng chọc hai đứa được, ôi, ý thức của con gái thì quá quật cường mà trong nhà lại có tên ăn chơi trác táng như vậy nữa, đúng là đau đầu mà.

Hai người đàn ông đang giao chiến trong nội tâm, chỉ có mình Tô Nhiên Nhiên tập trung ngồi ăn cơm, ăn xong lau miệng rồi lại lên lầu làm việc.

Tần Duyệt oán hận nhìn bóng lưng của cô mà suy nghĩ: Trước tiên phải kiên nhẫn đã, chỉ cần còn ở tại nhà họ Tô thì nhất định sẽ có cơ hội thôi.

Vì thế anh cố chịu đựng đến hôm Tô Nhiên Nhiên được nghỉ, lúc Tô Lâm Đình rời nhà còn cực kỳ không yên tâm mà đi gõ cửa phòng cô rồi cẩn thận dặn dò: “Đừng quên những gì bố đã nói với con đấy.”

Tô Nhiên Nhiên rất thản nhiên gật đầu, nhưng trong lòng cô thì đã xếp chuyện đêm đó vào phần nhu cầu sinh lý từ lâu, cho nên cũng chả có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì cả.

Tô Lâm Đình đi rồi, còn cô thì tiếp tục ở trong phòng kiểm tra tư liệu, lúc này đã là tháng 5, tuy trong phòng có mở cửa sổ nhưng vẫn rất oi bức, vì thế cô quyết định đến phòng bếp lấy ly sữa chua uống, tiện thể đi hít thở không khí luôn.

Ai ngờ vừa lấy sữa chua xong đóng cửa tủ lại thì lập tức bị một cơ thể nóng bỏng ở phía sau dán lên lưng làm cô cau mày, sau đó xoay người đẩy, “Anh làm gì đấy, nóng quá.”

Tần Duyệt rất muốn trả lời: “Làm em đấy.” Nhưng cuối cùng vẫn không dám nói, cũng không thèm nói chuyện vô nghĩa với cô mà cúi đầu xuống hôn lên môi cô nhưng lại chỉ cảm nhận được sự lạnh buốt.

Anh không hài lòng lườm cô một cái, anh thấy Tô Nhiên Nhiên giơ sữa chua cao lên, trực tiếp chặn sự nhiệt tình của anh lại giữa đường thì tức giận, sau đó giơ tay cướp lấy sữa chua của cô rồi đặt trên bồn rửa tay, rồi lại tiếp tục rướn ngừoi về trước, ngữ điệu ái muội: “Em nói thích anh hôn em mà.”

Tô Nhiên Nhiên từ eo của anh chuồn ra ngoài, nghiêm túc sửa lời anh nói: “Em nói là em không ghét anh hôn em chứ đâu có nói hôn lúc nào cũng được đâu.”

Tần Duyệt bị câu này kích thích ý chí chiến đấu, nói: “Còn không trừng trị được em sao.” Sau đó anh ôm lấy eo cô từ sau lưng lần hai rồi cúi người ngậm lấy vành tai xinh đẹp mà liếm láp. Tô Nhiên Nhiên ngứa muốn chết, chân mềm nhũn ra, nhất thời không đề phòng liền bị anh đè lên bồn rửa tay, đầu lưỡi thì chuyển từ vành tai sang đôi môi, trong lúc đang định thăm dò vào trong thì đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên làm Tần Duyệt tức muốn ói máu, chỉ đành đè cô lại rồi qua loa nói: “Đừng động.”

Nhưng chuông cửa lại vẫn cứ reo lên liên tục, vì thế Tô Nhiên Nhiên xụ mặt đẩy anh ra, vuốt lại mái tóc rồi chạy ra mở cửa, nhưng ngoài dự đoán của cô chính là, người đứng ngoài cửa chính là Tần Mộ.

Cơ thể cao lớn của anh ấy dẫm lên ánh sáng lập loè xuyên qua cầu thang, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp nhưng lại làm Tô Nhiên Nhiên không hiểu được, vì thế cô quay đầu lại gọi: “Tần Duyệt, anh trai của anh đến tìm nè.”

Tần Duyệt rất dị ứng với cái cụm từ ‘anh trai’ này, thế là anh nhanh chóng sải bước đến phòng khách rồi đen mặt nói: “Anh lại tới làm gì nữa, em nói là em không về đâu.”

Tần Mộ ngồi ngay ngắn trên sô pha, cũng không thèm liếc anh cái nào mà chỉ nhìn về phía Tô Nhiên Nhiên: “Anh không tới tìm em ấy, anh là tới tìm em.”

Câu nói này làm hai người ngẩn ra, Tần Duyệt cảnh giác bước đến, hỏi: “Anh đến tìm cô ấy làm gì?”

Tần Mộ nắm tay đặt trên đầu gối, ánh mắt trực tiếp lướt qua anh, rồi dừng lại trên người Tô Nhiên Nhiên: “Là một việc rất quan trọng.”

Tô Nhiên Nhiên nghe thấy ngữ điệu cực nghiêm túc của anh thì liền ngồi xuống đối diện, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Tần Mộ mở cái hộp màu đen ra, sau đó thì nghe tiếng hít sâu trong phòng, hàng lông mày càng thêm nhíu mày: “Đây là ngón tay mấy ngày trước có người chuyển phát nhanh đến nhà anh mà anh nhận được. Anh đã báo cảnh sát, nhưng sau khi điều tra thì phát hiện không có ai chuyển phát nhanh đến nhà cả, còn người giúp việc chỉ nhớ người đưa lúc ấy là một người đàn ông nhưng hắn ta lại đội nón, vì thế nên không thấy rõ mặt và máy camera cũng không tìm thấy đường hắn ta rời đi.”

Tần Duyệt không hài lòng: “Anh bị đe doạ thì đi tìm cảnh sát là được rồi, đi tìm Nhiên Nhiên nhà em làm gì chứ.”

Anh nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra tiếng lòng, sau đó thì có hai ánh mắt lập tức liếc sang, Tần Mộ thì nghiền ngẫm giương khoé môi còn Tô Nhiên Nhiên xụ mặt, nói: “Chú ý cách dùng từ của anh.”

Tần Mộ thôi cười, tiếp tục nói: “Vốn dĩ anh chỉ coi đây như là đe doạ bình thường thôi, nhưng qua hai ngày anh mới biết được có một nhân viên nữ trong công ty mất tích, sau khi cảnh sát so sánh DNA thì phát hiện ngón tay này là của cô ấy. Nhưng mấy ngày nay thì không không tìm thấy gì ngoài manh mối này cả, không ai biết được rốt cuộc cô ấy đi đâu và đã gặp chuyện gì.”

Nói đến vụ án mất tích thì Tô Nhiên Nhiên càng thêm nghiêm túc, nhưng cô vẫn không hiểu, “Nếu có người bắt cóc cô ấy thì tại sao lại gửi ngón tay cho anh chứ?”

Tần Mộ hơi chần chừ, lộ ra nét mặt mất tự nhiên, nói: “Trước khi cô ấy mất tích thì anh từng khen ngón tay cô ấy đẹp trước mặt rất nhiều người.”

Tần Duyệt cười lạnh: “Anh chính là đại thiếu gia đi rắc thính khắp nơi làm hại con gái nhà người ta.”

Ánh mắt của Tần Mộ giận dữ lườm sang: Trước đây chú cũng chẳng tốt hơn anh bao nhiêu đâu.

Tô Nhiên Nhiên không có tâm trạng đùa giỡn nữa: Nếu những gì anh ấy nói là thật, vậy thì người làm chuyện này không chỉ rất nguy hiểm mà còn rất biến thái nữa. Chỉ vì một câu mà liền chặt đứt ngón tay của người khác, điều này tuyệt đối không phải là tội phạm thông thường. Nhưng sao Tần Mộ lại đụng tới mấy người như thế chứ, hơn nữa tại sao anh ấy lại tới tìm cô?

Cô nói chuyện trước giờ luôn trực tiếp, vì thế cô không chút nể tình trả lời: “Nếu anh đã báo cảnh sát thì cảnh sát trực thuộc khu vực đó sẽ phụ trách, anh tới tìm tôi là không hợp quy tắc.”

Tần Mộ thở dài nói: “Thật ra có việc anh không muốn để cảnh sát biết, nghĩ tới nghĩ lui thì hình như chỉ có mình em là có thể giúp anh thôi.”

Tần Duyệt nhịn không được khịt mũi một cái, anh cảm thấy khó chịu vì sự bộc lộ tin tưởng của Tần Mộ trong câu này. Nhưng đích thật là anh cũng hơi tò mò, người anh trai này của anh có yêu cầu gần như nghiêm ngặt với bản thân, cho nên mới có thể vẫn duy trì được hình tượng hoàn hảo, chẳng lẽ còn có chuyện gì mờ ám hay sao.

Tần Mộ hít sâu một hơi, biểu cảm nghiêm túc, nhưng sau đó lại đột nhiên cười lên, “Có thể để anh uống một ly nước rồi nói được không?”

Lúc Tần Mộ đi học ở nước Anh thì đã từng có một bạn học quan hệ rất tốt người Trung Quốc, tên là Hàn Sâm.

Anh không rõ tình huống trong gia đình của Hàn Sâm lắm, chỉ biết hoàn cảnh gia đình của hai người cũng ngang nhau. Hàn Sâm rất giỏi ăn nói, học vấn thì xuất sắc, tuổi còn trẻ mà đã tố chất kỹ xảo thân sĩ rồi, nhìn trong đám bạn học thì có vẻ cực kỳ nổi bật. Trong khi đó Tần Mộ cũng được coi là nhân vật phong vân trong nhóm sinh viên Trung Quốc, hai người vì thế trở nên hợp rơ và thành bạn thân. Tần Mộ cực kỳ ngưỡng mộ người bạn này, thậm chí ngay cả lời nói và việc làm cũng chịu nhiều ảnh hưởng từ anh bạn thân này.

Nhưng dần dần anh ấy phát hiện đằng sau vẻ ngoài thanh lịch của Hàn Sâm thì hắn ta còn ẩn giấu một mặt tối mà người ngoài không thể phát hiện ra, ví như có khi anh ấy bắt gặp hắn ta vô cảm mà dùng chân nghiền nát một con chuột, ánh mắt khi ấy của hắn ta làm anh ấy rét run.

Vì thế trong lòng Tần Mộ dần đề phòng, cái sự nghi ngờ này vẫn luôn tiếp diễnc ho đến khi trường học xảy ra một tai nạn ngã lầu.

Đó là một sinh viên da trắng, bởi vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó cho nên ngày thường vẫn luôn khinh thường đám sinh viên rich kids như bọn họ, và thậm chí nhiều lần chửi rủa Tần Mộ.

Nhưng một ngày nọ, cậu ta lai xay ra chuyện, rơi từ trên tầng cao nhất của khu dạy học xuống, cả mặt nát bét.

Ai cũng cho rằng đây là một tai nạn, ngay cả cảnh sát cũng phán đoán rằng không có dấu vết giết người rồi sau đó thì qua loa kết án, nhưng có một lần Hàn Sâm uống rượu và tự hào khoe với anh ấy rằng chuyện này là do hắn ta làm.

Hắn bảo đã cài đặt một cơ quan trên mái nhà, sau đó nói người kia rằng chỉ cần cậu ta có thể vượt qua cơ quan đó thì sẽ nhận được tiền thưởng 50.0000 bảng Anh, nhưng nếu thất bại thì sẽ phải chết. Người nọ bị tiền tài mê hoặc thế nên bí quá hoá liều, cuối cùng lại chết vì một bước sai lầm mà rớt từ trên cao xuống.

Lúc Hàn Sâm nói ra chuyện nay thì trong mắt lộ ra sự tự hào vui sướng mà Tần Mộ thì hoàn toàn không thể chấp nhận được cách xem mạng người như trò chơi được mà hắn thì thờ ơ nói: “Chẳng qua tao chỉ đưa cho cậu ta một con đường thứ hai để cậu ta chọn mà thôi, cậu ta hoàn toàn có thể lựa chọn từ bỏ nhưng chỉ trách cậu ta quá tham lam mà thôi. Vì thế tôi không có hại chết cậu ta mà chính cậu ta đã tự hại chết mình. Hơn nữa, tao cũng vì giúp mày thôi, cậu ta mắng nhiếc mày trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ mày vẫn có thể nhẫn nhịn sao?”

Lúc này Tần Mộ chỉ cảm thấy người anh em tốt mà anh ấy vẫn luôn ngưỡng mộ trở nên cực kỳ đáng sợ, vì thế sau khi hai người cãi nhau một trận thì quan hệ cũng hoàn toàn tan vỡ.

Một ngày sau thì bạn gái Julia của Hàn Sâm tới tìm anh ấy, ấp úng bảo cô ấy cảm thấy Hàn Sâm hơi có vấn đề nên muốn rời xa hắn, nhưng Hàn Sâm lại không đồng ý, vừa đe doạ vừa uy hiếp nói cô ấy nhất định sẽ hối hận. Cô ấy rất sợ hãi nên hy vọng Tần Mộ có thể giúp được.

Anh ấy do dự, sau khi suy nghĩ thì vẫn từ chối, chỉ bảo đây là việc riêng của hai người họ, người ngoài như anh ấy không tiện can thiệp.

Ai ngờ trong một đêm cách đó vài ngày, anh ấy đột nhiên nhận được cuộc gọi của Julia, cô ấy cứ hét cứu mạng trong điện thoại, nói rằng cô ấy đang ở phòng thí nghiệm mà Hàn Sâm thì đang muốn giết cô ấy. Tần Mộ lập tức nhớ tới người bạn học ngã lầu kia, sau đó vội vàng chạy tới phòng thí nghiệm mà cô ấy nói, anh ấy thấy Hàn Sâm trói Julia lại nên bèn vội chạy qua muốn cứu cô ấy, ai ngờ trong lúc chạy ra khỏi phòng thì hai người đụng trúng mấy thiết bị thí nghiệm khiến căn phòng nổ tung. Mà toàn bộ phòng thí nghiệm chứa toàn thuốc thử Hoá học, cho nên rất nhanh bùng lên đám cháy dữ dội.

Lúc đó Tần Mộ đứng cách cửa gần hơn, anh ấy bị đám cháy này doạ sợ nên cũng không màng tất cả mà chạy ra ngoài, chờ chạy đến một nửa mới nhớ tới còn hai người bị kẹt ở bên trong, nhưng lúc đó muốn chạy vào cứu thì cũng đã muộn rồi.

Cuối cùng anh ấy nhìn thấy Hàn Sâm đứng giữa đám chạy, giận dữ nói với anh ấy: “Mày cứ chờ đây, tao sẽ quay lại tìm mày, nhất định tao sẽ quay lại.”

Sau khi đám cháy lớn được dập tắt thì chỉ tìm được một xác chết cháy rụi trong phòng thí nghiệm, theo xác minh DNA thì đó là phụ nữ, nhưng Hàn Sâm lại biến mất, từ đó anh ấy không còn gặp lại hắn nữa. Nhưng anh ấy vẫn nhớ mãi câu nói cuối cùng của Hàn Sâm, bây giờ đã 7 năm trôi qua rồi, bắt đầu từ khi anh ấy nhận được ngón tay kia thì dường như có một dự cảm: Là hắn đã quay lại!

Tô Nhiên Nhiên chăm chú nghe toàn bộ sự việc mà anh ấy kể, thậm chí cả Tần Duyệt cũng lộ ra biểu cảm nghiêm túc, Tần Mộ uống thêm hớp nước rồi nói tiếp: “Tuy chuyện này đã trôi qua mấy năm rồi nhưng dù gì cũng xảy ra mạng người nên anh sợ nếu nói với cảnh sát thì sẽ bị có người lợi dụng tuồn thông tin ra ngoài, đến lúc đó thì chắc chắn sẽ gây ồn ào và ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Tần thị. Vì thế anh mới đến tìm em giúp.”

Tô Nhiên Nhiên cau mày: “Nhưng tôi chỉ là một pháp y mà thôi, không có khả năng điều tra vụ án giúp anh được, hơn nữa chức trách của tôi không cho phép tôi làm như vậy.”

Đôi mắt Tần Mộ sâu thảm, “Hai đứa có từng nghĩ vì sao hắn phải tốn mất 7 năm mới quay lại báo thù không?”

Tô Nhiên suy nghĩ rồi nói: “Rất có thể tuy hắn chạy trốn ra khỏi đám cháy đó được nhưng bị thương nặng, ngay cả mặt cũng bị bỏng, vì thế mất 7 năm điều trị mới hồi phục được.”

Tần Mộ gật đầu, ngón tay siết chặt cái ly: “Đúng vậy, anh nghi ngờ hắn đã thay hình đổi dạng, sau đó thì dùng thủ đoạn nào đó trốn bên cạnh anh, vì thế anh hi vọng em có thể giúp anh tìm ra người này.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra truyện này là 1VS1, chẳng qua Tần Mộ cũng có thể tính là nam phụ, bởi vì sẽ có tác dụng thúc đẩy quan trọng với nam nữ chính đấy. 乛?乛?