Hôm sau vẫn không có tin tức của Hàn Sâm, Tổ Chuyên Án gần như đi khắp nơi tra hỏi, thay vào đó thì bên của Tô Nhiên Nhiên lại trở nên rảnh rỗi, vì vậy cả ngày nay cô phải đối với với tin nhắn và điện thoại quấy rầy của người nào đó.
Cuối cùng cũng đến giờ tan làm, cô đứng trước Thị Cục lấy điện thoại ra nhìn rồi xác nhận thời gian và địa điểm hẹn hò, lúc cô đang chuẩn bị đi ra ngoài thì có một chiếc xe bất ngờ dừng trước mặt cô, cửa sổ xe kéo xuống lộ ra khuôn mặt của Phan Duy ở bên trong.
Anh ta vẫy tay về phía cô, nói: “Em có thời gian nói đôi câu không? Sau đó lại bổ sung: “Về chuyện của thầy Tô.”
Tô Nhiên Nhiên cúi đầu lưỡng lự trong chốc lát, cô vẫn còn hơi áy náy về bữa cơm hôm đó, giữa trưa nóng bức, người ta vất vả tới làm bữa cơm, cuối cùng không ăn được mấy miếng mà đã phải đi rồi.
Tuy rằng sau đó Tô Lâm Đình có thú nhận rằng là vì muốn tác hợp cho hai người, nhưng cô cảm thấy chắc Phan Duy không có ý thế đâu, anh ta chỉ là người vô tội bị liên luỵ vào thôi. Bây giờ người ta còn đặc biệt tới làm thuyết khách giúp hai bố con cô nữa, nếu cứ từ chối như vậy thì không đúng phép tắc cho lắm.
Nhưng cô nhìn đồng hồ, cách thời gian cô và Tần Duyệt hẹn nhau còn hơn một tiếng nữa, cũng không biết có kịp hay không.
Phan Duy như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh ta cười nói: “Em có hẹn sao? Yên tâm đi, sẽ không lâu đâu, lát xong thì anh sẽ đưa em đi.”
Tô Nhiên Nhiên cũng không phải là người ngại ngùng, vì thế cô nhanh chóng quyết định, sau đó kéo cửa xe ra và ngồi vào. Đáng tiếc là cả quá trình cô không quay đầu lại nhìn nên không biết có người vẫn luôn đứng đằng sau cô, ánh lửa trong tay được dập tắt cái bụp, tiếp đó cũng lên xe đuổi theo xe của cô.
Hai người kiếm đại một quán cà phê ngồi xuống, Phan Duy thay cô gọi một ly cà phê đen, chỉ bỏ thêm sữa chứ không thêm đường.
Tô Nhiên Nhiên cảm thấy hơi là lạ, sao anh ta biết thói quen uống cà phê của cô vậy, nhưng cô cũng lười suy nghĩ mà trực tiếp hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì?”
“Hôm qua thầy Tô đã nói với anh chuyện của em.” Phan Duy dời môi khỏi ly cà phê, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Anh ta nói không nhanh không chậm khiến Tô Nhiên Nhiên nghe đến sốt hết cả ruột, lại không nhịn được mà cứ nhìn đồng hồ.
Ánh mắt của Phan Duy vẫn dừng trên gương mặt của cô, lại lần nữa cười hứa hẹn: “Anh muốn nói với em là gần đây hạng mục gặp phải trục trặc, ngày nào thầy Tô cũng đóng quân trong phòng thí nghiệm cùng tụi anh, anh thấy thầy ấy rất lo lắng. Có một lần thầy nói với anh rằng thầy cảm thấy rất có lỗi với em, lúc em còn nhỏ thì mãi lo cho công việc mà bỏ bê em. Bây giờ cứ luôn để em ngơ ngẩn ở trong nhà, thế nên mới có thể vì cô đơn mà để những người có động cơ không sạch sẽ nhân cơ hội chen vào.”
Tô Nhiên Nhiên kinh ngạc nhìn anh ta: “Tôi không phải bởi vì cô đơn mà anh ấy cũng chẳng phải người có động cơ không sạch sẽ.”
Phan Duy sờ mũi, nói: “Thật ra, con người của Tần Duyệt rất có tiếng ở phương diện nào đó, anh nghĩ chắc là em chưa xem qua mấy bài báo viết về anh ta trước đây.”
Tô Nhiên Nhiên lắc đầu nói, “Tôi không cần xem.”
Cô biết anh từ bây giờ thì cũng thích anh từ bây giờ trở đi.
Phan Duy nhìn ánh mắt của cô mang nhiều thêm vài phần tìm tòi, một lát sau, anh ta mới cúi đầu nói tiếp: “Thật ra, thầy Tô cũng thường xuyên nói chuyện của em cho anh nghe, từ lúc em còn nhỏ bắt đầu đọc sách cho đến bây giờ, tuy rằng chúng ta chưa gặp nhau mấy lần nhưng anh cứ cảm thấy rất thân thiết với em.”
Tô Nhiên Nhiên không có húng thú với đề tài này cho lắm, cô cúi đầu nhìn đồng rồi suy nghĩ chắc đến lúc phải đi rồi.
Phan Duy cũng không để ý đến việc cô thất thần, mà chỉ khuấy ly ca phê trước mặt và nói tiếp: “Em có còn nhớ không, lần đầu tiên em tới phòng thí nghiệm giúp đỡ thì anh có hỏi em rằng em có thích chạy bộ buổi sáng không, còn nói nhà của hai chúng ta cách nhau rất gần, có thể hẹn cùng nhau chạy bộ.”
Tô Nhiên Nhiên nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, đích thật là có chuyện này, lúc đó cô cảm thấy thời gian chạy bộ buổi sáng của mình không cố định, cũng không có thói quen đi với người khác, vì vậy nên mới từ chối. Bây giờ bị anh ta cố tình nhắc lại khiến cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Phan Duy dường như cảm khái: “Thật ra nhà anh cách nhà em không gần tí nào. Lúc đó chỉ muốn tìm cơ hội tiếp cận em, nhưng em lại không cảm nhận được mà anh thì lại có quá nhiều lo lắng, vì vậy anh cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Tận cho đến mấy hôm trước, anh thấy thầy Tô cứ buồn rầu vì chuyện của em, cho nên mới lấy hết can đảm nói với thầy ấy để anh thử xem.
Lần này, Tô Nhiên Nhiên hoàn toàn giật nảy, cô hỏi: “Hôm đó anh đến nhà tôi là do anh yêu cầu sao?”
“Đúng vậy.” Phan Duy đột nhiên rướn người về phía, giọng điệu trở nên rất nghiêm túc: “Anh nghĩ rằng anh thích hợp với em hơn Tần Duyệt.”
Tô Nhiên Nhiên như chết lặng, không nghĩ tới khi nào mà bị lạc đề đến chủ đề này rồi.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì không biết Tần Duyệt từ đâu bay ra, anh đặt mông xuống ngồi kế bên cô, đập chìa khoá lên bàn cái rầm, tay thì gác lên lưng ghế của cô, nói: “Phải không? Chỗ nào thích hợp hơn, anh nói rõ cho tôi nghe xem nào.”
Tô Nhiên Nhiên giật mình, cô quay đầu nhìn anh thì thấy tuy anh mỉm cười nhưng hai con ngươi cứ như được nhúng trong nước lạnh vậy.
Cô vô thứ có hơi chột dạ, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Tần Duyệt nhích sát lại gần cô, nghiến răng nói bên tai của cô: “Anh đi đón em, định cho em một sự bất ngờ, ai ngờ lại nhìn thấy em lên xe người khác, món nợ này, đợi lát nữa chúng ta sẽ từ từ tính!”
Sau đó, anh như muốn trút giận mà cắn lên vành tai của cô.
Biểu cảm của Phan Duy trở nên rất mất tự nhiên, nhưng vẫn giữ phong độ tốt, nói với Tần Duyệt: “Có cần gọi một ly cà phê cho anh không?”
“Không cần! Tôi đi ngay bây giờ!” Anh nói xong thì nắm lấy cánh tay của Tô Nhiên Nhiên, cũng phớt lờ phản ứng của anh ta mà trực tiếp kéo cô ra ngoài.
Tô Nhiên Nhiên bị anh kéo thẳng lên chiếc xe thể thao, sau đó thì nghe anh nổ máy xe ầm ầm vang khắp cả con đường, cô bèn xoa tay và nói: “Sao mà đi gấp gáp vậy?”
“Nếu không thì sao hả?” Tần Duyệt tức giận liếc cô một cái, “Ngồi nghe hai người bàn đến chuyện cưới hỏi rồi mới đi sao, hay muốn anh đưa cho hai người một phần nữa hả?”
Tô Nhiên Nhiên cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn anh và nói: “Em không thích anh ấy.”
Tần Duyệt hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, vẫn khó chịu mà đạp chân ga một cái mạnh.
Tô Nhiên Nhiên thò người sang bên kia, nghiêm túc nói: “Em chỉ thích anh thôi!”
Tần Duyệt không kìm nén được nữa mà chống tay bên môi rồi bật cười, sau đó anh lại cảm thấy bản thân đúng là chả tiền đồ gì hết, vì thế lại xụ mặt lần nữa, không nói tiếng nào mà tiếp tục chạy về trước.
Tô Nhiên Nhiên thấy cả nửa ngày anh cũng không có phản ứng, vì thế cũng ngồi trở lại, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu ăn cơm đây?”
Tần Duyệt liếc cô một cái, nói: “Đến nhà anh.”
Tô Nhiên Nhiên cau mày: “Sao lại đến nhà anh, còn chưa ăn cơm mà.”
Tần Duyệt nheo mắt lại: “Yên tâm, anh chắc chắn sẽ cho em ăn no.”
Tô Nhiên Nhiên thấy bộ dáng này của anh thì có hơi hoảng hốt, nhưng mặc kệ cô nói gì thì Tần Duyệt vẫn không thèm phản ứng, chỉ buồn bực lái xe, mãi cho đến khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi thì anh mới đột ngột dừng xe lại, sau đó thì thò người qua chỗ cô và nói: “Em ngoan ngoãn chờ cho anh.” Tiếp đó là xuống xe đi vào trong.
Tô Nhiên Nhiên xoắn xuýt ngón tay, trong lòng âm thầm tự hỏi: Nếu bây giờ mà chạy trốn thì sẽ có hậu quả gì. Lúc cô đang rối rắm thì Tần Duyệt đã kéo cửa xe ra rồi về lại chỗ ngồi, sau đó thì ném một túi đồ vật vào giữa.
Tô Nhiên Nhiên kéo túi ra nhìn thử, chỉ thấy trong túi là một đống ‘áo mưa’ màu sắc sặc sỡ, cô lục cả nửa ngày cũng không thấy còn thứ gì khác, vì thế cô mở to hai mắt, hỏi: “Nhiều vậy sao?”
Tần Duyệt quay đầu nhìn cô chòng chọc, ánh mắt kia hệt như đang nhìn một con heo con sắp bị làm thịt vậy, sau đó anh nở một nụ cười xấu xa, nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ không lãng phí dù chỉ một cái đâu.”
Lần này, Tô Nhiên Nhiên thật sự hoảng rồi, biết vậy vừa nãy cô nên quyết đoán lựa chọn chạy trốn rồi, cô không yên lòng, sau đó thì không nhịn được mà nhỏ giọng thương lượng với anh: “Tần Duyệt, anh biết lần đầu tiên sẽ đau nhỉ.”
Hiếm khi Tần Duyệt thấy được bộ dáng sợ sệt nhút nhát của cô, thế là anh lập tức sinh ra một loại cảm xúc muốn mạnh mẽ ‘làm cô’, vì vậy anh không xấu hổ trả lời: “Không nhất định đâu, cũng có sướng nữa.”
Tô Nhiên Nhiên dùng tay che lại đôi mắt, phó mặc cho số phận mà dựa lưng vào ghế, thôi, thò đầu một đao mà rút đầu cũng là một đao (1), hôm nay cô xem như dũng cảm hi sinh vậy.
(1) Thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao: Tiến lên hay rút lui cũng giống nhau, không thể trốn thoát.
Cuối cùng xe cũng chạy đến bên ngoài biệt thự của Tần Duyệt, Tô Nhiên Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm khái nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đây đó.”
Nhớ đến chuyện cũ, Tần Duyệt cũng dịu dàng nhếch môi, sau đó chạy xe vào trong gara, anh cúi người cởi dây an toàn cho cô và nói: “Đúng vậy, rất có kỷ niệm đấy.” Tiếp đó, anh nhướng mày, ý tứ sâu xa mà nói: “Sau này, em sẽ càng khó quên hơn nữa!”
Hai người vừa mới vào cửa thì Tần Duyệt đã không thể nhịn nổi mà đẩy cả người cô lên tường, tay của anh cũng không an phận mà luồn vào trong quần áo. Tô Nhiên Nhiên bị anh hôn đến choáng váng, cô thở hổn hển đẩy anh ra, nói: “Em vẫn cảm thấy mình nên ăn cơm trước.”
Tần Duyệt ngậm lấy viền cổ của cô, lại kéo mép quần áo của cô lên, giọng nói khàn đặc: “Làm xong rồi ăn.”
Tô Nhiên Nhiên bị sự nhiệt tình của anh doạ sợ, cô cố gắng kìm nén ngọn lửa vừa bùng cháy lên mà tiếp tục đưa ra đề nghị: “Vậy cũng nên tắm rửa chứ nhỉ?”
Lúc này, Tần Duyệt cuối cùng cũng dừng tay, anh ngẩng đầu cười xấu xa và nói: “Được, chúng ta cùng tắm.”
Tô Nhiên Nhiên trừng mắt liếc anh một cái, chui ra khỏi trong lồng ngực của anh rồi chạy, sau đó lại nghe anh ở đằng sau cười nói: “Nè, phòng tắm ở bên kia.”
Tô Nhiên Nhiên ngồi trong bồn tắm nghĩ đến chuyện sắp xảy ra thì trong lòng có hơi thấp thỏm, cũng có hơi thầm chờ mong.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Tần Duyệt tuỳ tiện đi vào khiến cô sợ tới mức vội vàng vùi cơ thể vào trong nước: “Sao anh lại vào được?”
Tần Duyệt nghiêng người dựa bên bồn tắm, đắc ý nhắc nhở cô: “Đây là nhà của anh mà.”
Anh nghiêng người về trước, nhìn khắp cả người cô từ trên xuống dưới, sau đó thì thong thả bắt đầu cởi quần áo. Tim của Tô Nhiên Nhiên đập loạn xa, cô lấy chân hất nước vào anh để đuổi anh ra ngoài, ai ngờ lại bị anh nắm lấy mắt cá chân, còn đặt ở bên môi rồi hôn xuống, anh cười xấu xa nói: “Sao, ngay cả còng trói lại cũng chơi rồi mà em còn sợ chơi phòng tắm sao?”
Sau đó, anh bước một chân vào làm nước trong bồn ào ào tràn ra ngoài hết nửa, cũng khiến nửa người của cả hai lộ hết ra ngoài.
Tô Nhiên Nhiên bị anh tiến sát khiến cho cả người cô không ngừng co về đằng sau, lại không nhịn được mà nhìn xuống phía dưới háng của anh……Tuy rằng cô cũng được xem như là nửa chuyên nghiệp, nhưng khi nhìn thấy cái kích cỡ đó thì vẫn khiếp vía……Nếu không, hay là cô chạy trốn trước nhỉ…….
Nhưng cô chỉ vừa mới lộ ra xíu xiu ý đồ đó thôi thì đã bị anh nắm lấy cổ tay và ấn xuống dưới, cơ thể nóng bỏng lại đè lên trên, giọng nói thì tràn đầy quyến rũ: “Anh giúp em tắm.”
Khuôn mặt của Tô Nhiên Nhiên bị làn khói mờ bốc lên làm đỏ cả mặt, cô cảm giác tay của anh quấy đảo dòng nước ấm làm nó chuyển dời khắp nơi, anh còn ác ý vừa nhéo vừa xoa ở vài chỗ khiến cô không kìm ném được sự run rẩy mà muốn hét lên. Cảm giác bị người khác thao túng thế này khiến cô không thoải mái cho lắm, cô tức giận thở ra một hơi: “Cuối cùng là anh muốn thế nào?”
Anh dán đôi môi của mình lên, giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn đặc: “Muốn làm em, đã muốn từ lâu lắm rồi.”