Nữ Pháp Y Thân Ái

Chương 62: CUỘC ĐỘT KÍCH BAN ĐÊM



Trong phòng thăm hỏi của nhà tù, Lục Á Minh và Tô Nhiên Nhiên nhìn Lâm Đào đi ra từ một cánh cửa khác, cậu sinh viên tuấn tú trắng trẻo trong ấn tượng dường như đã gầy đi rất nhiều, bộ áo tù rộng thùng thình khoác trên người, trên cằm thì mọc đầy râu.

Hắn thờ ơ liếc nhìn hai người, sau đó ngồi xuống ở phía đối diện, đập đôi tay đeo còng lên bàn cái “rầm”, hỏi: “Có thuốc không?”

Lục Á Minh móc một điếu thuốc lá với một chiếc bật lửa đưa cho hắn, Lâm Đào châm điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, tham lam hít vài hơi, sau đó hắn dựa lưng vào ghế, nói: “Mấy người muốn biết cái gì? Hay là………” Hắn phẩy khói thuốc lá, nở một nụ cười giễu: “Đặc biệt tới gặp tôi lần cuối.”

Lục Á Minh không nói gì, trước khi tới thì hai người đã biết Lâm Đào bị tuyên án: Tử hình, bác bỏ kháng cáo, tháng sau lập tức chấp hành.

Tô Nhiên Nhiên rút tờ giấy viết chữ JM và đưa sang, hỏi: “Anh từng nói với tôi một câu: Cuộc đời giống như cái đe sắt vậy, càng bị đánh thì càng có thể phát ra nhiều tia lửa, xuất phát từ “Hai khoa học mới” của Galileo, tôi đã tìm được quyển sách này trong phòng ngủ của anh, bên trong có kẹp một tờ giấy này. Chữ bên trên có nghĩa là gì? Anh muốn nói gì với tôi?”

Lâm Đào tuỳ tiện liếc về phía tờ giấy một cái, sau đó nhả vòng khói ra, nói: “Quên rồi, tiện tay viết thôi.”

Phản ứng này là điều mà hai người đã dự kiến trước, vì thế lại đẩy một tấm hình của Hàn Sâm sang và hỏi: “Anh có biết anh ta không?”

Lâm Đào giơ bức hình lên nhìn, sau đó nói: “Chưa từng thấy.”

Lục Á Minh nhìn hắn chằm chằm, muốn kiếm ra được một sốt cảm xúc bị che giấu trong đó, nhưng đáng tiếc là ông không tìm được gì hết. Nếu không phải là do anh ta diễn quá giỏi thì là do anh ta thật sự chưa từng gặp Hàn Sâm. Vì vậy, ông lại rút ra tấm hình của Hàn Sâm khi chết, hỏi: “Vậy anh có cảm thấy cảnh tượng này quen không?”

Lâm Đào nheo mắt lại nhìn vào cảnh ghê rợn trong tấm hình, thế nhưng hắn lại nở nụ cười: “Cảnh sát à, không phải mấy người muốn đẩy vụ này lên người của tôi chứ, tôi vẫn luôn bị nhốt ở chỗ này đấy.”

Tô Nhiên Nhiên nghiêng người về trước, cô gõ vào tấm hình, ánh mắt tỏ vẻ sắc bén và nói: “Anh không cảm thấy nhìn miệng vết cắt này quen lắm sao? Anh đã làm gì với thi thể của Chu Văn Hải, không chỉ chặt xác đơn giản vậy thôi đúng không? Anh sắp bị tử hình rồi, nhưng mọi người vẫn hoàn toàn không biết gì về chuyện mà anh đã thật sự làm, anh cảm thấy anh đã làm một chuyện hết sức kiêu ngạo, không phải sao? Vậy tại sao không dám nói cho chúng tôi biết chứ?”

Lâm Đào bị cô hỏi liên tiếp đến ngớ người, một lát sau, hắn mới hoàn hồn rồi dập tắt điếu thuốc trên tay, nói: “Đúng vậy, tôi là một người sắp chết rồi, những gì nên nói tôi đã nói từ lâu rồi, vì vậy mấy người không cần phải uổng phí tâm tư đâu, thật sự là tôi chả biết gì hết, chỉ có vậy thôi.”

Tô Nhiên Nhiên và Lục Á Minh nhìn nhau một cái, hai người đều cảm thấy thất bạo, thái độ của Lâm Đào rất kiên quyết, chuyến đi này của hai người rất có thể trở về tay không.

Ngay lúc hai người cảm thấy nản lòng thoái chí định rời đi thì Lâm Đào đột nhiên ngước mắt lên nhìn Tô Nhiên Nhiên và nói: “Tô pháp y, cô còn nhớ điều kiện cần thiết cho thí nghiệm thể thực khuẩn là gì không?”

Tô Nhiên Nhiên quay đầu nhìn hắn hồi lâu, sau đó không nói lời nào mà đi theo Lục Á Minh ra ngoài, lúc đi đến bãi đỗ xe thì cô móc điện thoại ra nhìn rồi đuổi theo, nói: “Lục đội, nhà cháu có chút việc gấp nên cháu phải về một chuyến, chú cứ về Cục trước đi, cháu giải quyết xong sẽ tới ngay.”

Cô rất hiếm khi đang làm việc mà đột nhiên xin nghỉ, vì vậy Lục Á Minh rất sẵn lòng đồng ý, Tô Nhiên Nhiên nhìn theo chiếc xe của Lục Á Minh chạy đi, sau đó xoay người lập tức trở lại phòng thăm hỏi, quả nhiên, Lâm Đào vẫn còn chờ ở đó, hắn vừa thấy cô thì đã cười rộ lên: “Xem ra tôi đoán không sai, Tô pháp y đúng thật là người thông minh.”

Tô Nhiên Nhiên ngồi xuống nhìn hắn: “Điều kiện cần thiết cho nghiệm thể thực khuẩn là phải loại bỏ điều gây trở ngại, anh muốn tôi đến gặp riêng anh, rốt cuộc là muốn nói cái gì?”

Nụ cười tươi của Lâm Đào nhạt dần, hắn cúi người về trước, dùng âm thanh cực nhỏ, nói: “Cô thật sự muốn biết bọn họ là ai sao?”

Trong lòng Tô Nhiên Nhiên bỗng rùng mình, cô chú ý tới hắn dùng từ “bọn họ”.

Lúc này, Lâm Đào từ từ dịch tay đeo còng sang, hỏi: “Cô có bút không?”

Tô Nhiên Nhiên có hơi do dự, đưa bút cho phạm nhân là chuyện hết sức nguy hiểm, nhưng cô suy nghĩ một lát rồi vẫn đưa chiếc bút qua, Lâm Đào nhìn cô cười hài lòng, sau đó viết một chuỗi chữ cái nguệch ngoạc trên lòng bàn tay của cô, và nói: “Tôi chỉ có thể nói với cô những điều này thôi, chuyện còn lại thì chỉ có thể dựa vào cô tự giải mã. Có điều…..Cô không thể nói chuyện này cho bất kỳ một ai khác, nếu không mật mã này sẽ mất đi hiệu lực ngay.”

Tô Nhiên Nhiên nhìn chằm chằm vào chuỗi chữ cái trong lòng bàn tay, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ, Lâm Đào lại thoải mái dựa lưng vào ghế và nói: “Tôi chỉ có nói cho một mình cô biết thôi, bởi vì chỉ có cô mới hiểu rõ được: Ma quỷ cũng có thể là thiên sứ, người tội ác tày trời thì rồi cũng sẽ có cơ hội chuộc tội.

Câu nói này thậm chí càng khó hiểu hơn, hệt như đang nói sảng vậy, Tô Nhiên Nhiên còn chưa nghĩ kỹ thì Lâm Đào đã đứng lên đi vào trong cửa, sau đó hắn quay đầu nhìn cô cười sâu xa, nói: “Chúng ta sẽ gặp lại thôi, tôi ở chỗ này chờ cô.”

Đồng hồ chỉ đúng 9 giờ tối. phòng của Tô Nhiên Nhiên bật đèn sáng trưng, Lỗ Trí Thâm đang nhàm chán dùng đầu ngón tay liên tục chọc vào cổ họng của Alpha, chắc nó đang thích thú khi phát hiện ra trò chơi mới này. Alpha bị con khỉ ngốc nghếch này làm phiền mà phải chạy trốn khắp nơi, đáng tiếc là bản chất của nó quá chậm chạp nên sao mà chạy trốn được tốc độ của Lỗ Trí Thâm, thế là nó chỉ đành cầu cứu nhìn chủ nhân của mình.

Đáng tiếc là Tô Nhiên Nhiên không có thời gian để lo cho chúng nó, cô đang tập trung ngồi vào bàn và giải chuỗi mật mã mà Lâm Đào đã viết cho cô.

Cô thử vài cách giải mã nhưng vẫn không tìm được bãng mã đối chiếu rõ ràng, vì thế cũng không thể xác minh được, lúc này cô đột nhiên nhớ tới tờ giấy kẹp trong quyển sách trong phòng ngủ của Lâm Đào, có lẽ đây chính là bảng mã rõ ràng. Vì vậy, cô lập tức lên mạng tìm quyển sách kia, sau đó dùng cách giải mật mã lặp từ, cuối cùng cũng giải ra được một chuỗi con số.

Cô nhìn chằm chằm chuỗi con số kia hồi lâu: Cách sắp xếp 3 con số cách nhau, trông rất giống như tên miền, vì thế cô thử nhập chuỗi tên miền này vào máy tính, quả nhiên nó lập tức nhảy ra một giao diện màu đen, tiếp đó lại nhảy ra một khung thoại màu trắng, bên trên hiện lên hàng chữ đỏ chót: Tôi là ai?

Tô Nhiên Nhiên suy nghĩ rồi nhập vào: “JM”

Dường như chỉ thị đã được thông qua, hàng chữ xếp kia nhanh chóng thay đổi, lại hỏi: “Bạn muốn tôi làm gì?”

Ngón tay của Tô Nhiên Nhiên dừng lại trên bàn phím, nhất thời cô chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào mới đúng, mà lúc cô ngẩng đầu lên thì hàng chữ xếp kia lại bỗng đổi thành: “Bạn ở đâu?”

Trong lòng Tô Nhiên Nhiên chợt cảnh giác, cô cắn môi, thử nhập vào: “Tôi muốn báo thù.”

Lần này, hàng chữ xếp kia không thay đổi nữa, dòng chữ đỏ như máu như khắc trên một nền đen tối tăm, một lúc sau mới chầm chậm tan biến, sau đó nền đen kia bỗng vỡ tan rồi bay khắp nơi, tiếp đó là nhảy ra một hàng chữ xếp khác: “Tôi biết bạn ở đâu!”

Tô Nhiên Nhiên giật bắn mình, theo quán tính mà tắt máy tính đi, sau đó đóng máy tính lại thật mạnh khiến cả Lỗ Trí Thâm đang chơi đùa vui vẻ bên cạnh cũng hoảng sợ.

Nhưng cùng lúc đó, đèn trong phòng bỗng tắt ngấm, điều hoà cũng dừng hẳn, cả ngôi nhà lập tức rơi vào trong bóng tối yên tĩnh.

Trong lòng Tô Nhiên Nhiên sợ hãi, cô ôm Lỗ Trí Thâm đang hoảng sợ kêu chít chít, sau đó lại bỏ Alpha vào trong hộp, tiếp đến thì dùng điện thoại mà chiếu sáng, cẩn thận đi ra ngoài.

Cô đi đến phòng khách kiểm tra công tắc nguồn điện nhưng phát hiện không bị đứt cầu dao, điều này nói lên rằng mạch điện là bị cắt đứt từ bên ngoài. Nhưng cô lại không dám tuỳ tiện đi ra cửa xem xét, lúc này chỉ ngồi yên trong phòng mới là an toàn nhất,

Cô đặt Lỗ Trí Thâm lên sô pha, lòng bàn tay siết chặt đẫm mồ hôi, đột nhiên cô thấy hơi hối hận, đáng lẽ cô không nên tin lời nói của Lâm Đào mà một mình giải mật mã kia, có lẽ đây chính là cái bẫy, đang chờ cô tự bại lộ bản thân.

Nhưng rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, hơn nữa là người nào có thể có năng lực lớn đến vậy, có thể ngay lập tức tìm ra được vị trí của cô dễ như trở bàn tay.

Xung quanh đều là bóng tối mịt mùng, ngoài cửa lại là một mối nguy hiểm không xác định được khiến cô không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi, vì thế cô gọi điện cho Tần Duyệt, cố gắng kiềm chế giọng nói mình không run rẩy: “Anh có thể đến nhà em được không?”

Ngoài dự kiến của cô là 20 phút sau, cô nhận được cuộc gọi lại của Tần Duyệt: “Anh ở ngoài cửa rồi.” Cô vội vàng chạy ra mở cửa để anh đi vào, lại kinh ngạc, hỏi: “Sao anh nhanh vậy?”

Tần Duyệt ném chìa khoá lên bàn trà, đắc ý nói: “Chắc em không biết bạn trai em còn có một biệt danh là xe thần núi Sùng Vân đấy.”

Sau đó anh đột ngột ôm lấy cổ của cô và hôn xuống, ai ngờ lại có một bóng đen vụt tới nhảy vào giữa hai người, vui vẻ mà thò mặt lại gần khiến Tần Duyệt không chuẩn bị mà hôn trúng cái mặt xù xì.

Anh tức giận trừng mắt, xách cái cổ của Lỗ Trí Thâm lên rồi mắng: “Ông đây liều mạng chạy đến không phải vì hôn mày đâu!” Sau đó anh duỗi tay như muốn đánh nó, Lỗ Trí Thâm làm mặt quỷ, sau đó nó lập tức tránh thoát tay của anh rồi rúc xuống ghế sô pha. Tần Duyệt mắng nó một trận rồi đuổi theo đằng sau, Tô Nhiên Nhiên bị một người một khỉ chọc cười không ngừng, cảm xúc căng thẳng ban đầu cũng đã bị tan biến đi rất nhiều.

Cô vội vàng kéo cánh tay anh ngồi xuống, nói: “Anh đừng quậy, Lỗ Trí Thâm nhớ anh lắm đấy.”

Tần Duyệt nhân cơ hội ôm cô vào lồng ngực, hỏi: “Vậy còn em? Có nhớ anh không?”

Tô Nhiên Nhiên cạn lời: “Chúng ta mới tạm biệt được mấy tiếng thôi mà.”

Tần Duyệt cọ chóp mũi lên mặt của cô, nói: “Ờm, đã tròn 2 tiếng 48 phút rồi.”

Bây giờ, Tô Nhiên Nhiên không có tâm trạng từ tốn với anh, cô tránh ra khỏi lồng ngực của anh, hỏi: “Lúc nãy anh ở bên ngoài có phát hiện điều gì không thích hợp không?”

Lúc này Tần Duyệt mới nhớ tới chuyện chính, anh nhìn xung quanh tối đen như mực thì hỏi: “Đúng này, rốt cuộc là sao thế này?”

Tô Nhiên Nhiên kể toàn bộ sự việc ra, Tần Duyệt nghe xong thì đổ mồ hôi lạnh dùm cô, không nhịn được mà siết chặt tay cô và nói: “Chỗ này nguy hiểm qua, em nhanh chóng dọn đến nhà anh ở đi.”

Tô Nhiên Nhiên lắc đầu: “Nếu bọn họ thật sự theo dõi em thì cho dù em trốn đến đâu cũng vô ích thôi, hơn nữa, còn bố em thì sao giờ?”

Tần Duyệt vẫn rất căng thẳng, anh giải thích với cô vài câu, sau đó bảo cô nhất định phải nhanh chóng báo cáo với Cục cảnh Sát để xin sự bảo vệ, kế tiếp thì anh bỗng nở nụ cười, anh nâng gương mặt cô lên, dịu dàng nói: “Anh hạnh phúc lắm, lúc bạn gái của anh gặp nguy hiểm thì người đầu tiên nghĩ tới là anh.”

Tô Nhiên Nhiên giật mình, bây giờ cô mới phát hiện ra bản thân gần như theo bản năng mà muốn gọi điện thoại cho anh, tuy rằng cô biết rõ anh có tới thì cũng chẳng có ích gì, nhưng mà cô vẫn muốn nhìn thấy anh. Giống như chỉ cần có anh ở đây thì tất cả mọi nỗi sợ hãi và lo lắng đều có thể dễ dàng tan biến ngay.

Tần Duyệt hơi cúi đầu, anh thấy hai con ngươi của cô toả sáng rực rỡ trong bóng tối thì không nhịn được mà muốn hôn, nhưng Tô Nhiên Nhiên lại vội vàng né đi, nói: “Bố em sắp về rồi.”

Cơ thể mềm mại của cô dựa vào trong lồng ngực của anh, tất cả đều là mùi hương của cô, làm sao mà Tần Duyệt kìm nén cho được, vì thế anh cũng bắt đầu không an phận mà luồn tay vào trong quần áo của cô rồi nhéo một cái, sau đó lại đè đầu của cô xuống: “Hôn xong rồi nói tiếp, dù sao cũng đen thui, chú ấy trở về cũng không thấy được đâu.”