Hắn nhìn chằm chằm Đào Nhiên, nói: "Dầu gì cũng là nam nhân, giữ điểm mặt mũi biết không?"
Đào Nhiên nói: "Ba nguyện ý cho con mặt con liền giữ mặt, ba không muốn cho, vậy thì con cũng chỉ có thể không biết xấu hổ thôi."
Cảnh mẫu ngây ngẩn nhìn Đào Nhiên, đứa con trai luôn rất ngoan ngoãn rất hay ngượng ngùng sao đột nhiên biến thành bộ dáng này, đây thật là con trai út của mình sao?
Cảnh ba tuy rằng độc miệng, nhưng mà đụng phải loại heo chết không sợ nước sôi này, hắn quả thật không có chút biện pháp nào. Tốt xấu gì cũng là con trai mình, cũng không thể bóp chết không phải sao, vậy thì chỉ có thể hạ thủ trên người đằng gái. Cảnh ba đã nghĩ kỹ rồi, hắn muốn ở trên phương diện làm ăn làm áp lực với Tư gia, trừ phi Tư gia đem Tư Thiều gả ra ngoài, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không thu tay lại.
Đào Nhiên vừa ăn cơm vừa nghĩ, Cảnh ba đối với mình không có cách nào, đoán chừng liền muốn hạ thủ với Tư Thiều. Vì để cho Tư Thiều ít đi chút áp lực, hắn phải nghĩ biện pháp để Mạnh Bách Trân làm gì đó, Mạnh Bách Trân không gây chuyện ai tới dời đi sự chú ý của Cảnh ba?
Ăn cơm xong Đào Nhiên lại nhốt mình vào trong phòng, hắn mới vừa vào phòng, cửa phòng liền lại bị đẩy ra. Cảnh ba giống như nhân vật phản diện màn cuối giáng lâm, duỗi bàn tay nói: "Tịch thu điện thoại di động."
Đào Nhiên ôm điện thoại di động nói: "Dựa vào cái gì nha, ba đây là hạn chế tự do của con."
Cảnh ba đi tới đoạt điện thoại di động của Đào Nhiên, sau đó nói: "Trường học bên kia ta đã xin nghỉ giúp ngươi rồi, dù sao cách nghỉ hè cũng không còn bao nhiêu ngày, ngươi coi như nghỉ trước thời hạn đi."
Đào Nhiên mặt không tưởng tượng nổi nói: "Con không cần thi nữa sao?"
"Ngươi dĩ nhiên phải thi." Cảnh ba từ ái sờ sau ót Đào Nhiên, "Ngày thi ta phái mấy người hộ vệ đến bảo vệ an toàn cho ngươi."
Đào Nhiên mặt đờ đẫn nhìn Cảnh ba rời đi, vị ba ba này thật là đủ đoạn tuyệt, hắn chắc không phải bởi vì ngày trôi qua quá nhàm chán, cho nên muốn giày vò con trai giết thời gian chứ?
Suy tư hồi lâu, Đào Nhiên lại móc ra một cái điện thoại di động khác, lòng nói ma cao một thước đạo cao một trượng, không ngờ chứ gì, ông đây còn có một cái.
Cái điện thoại di động này đặc biệt để cho Tư Kỳ mua, cái loại vừa nhỏ vừa mỏng lại dễ giấu đó, Đào Nhiên gửi tin nhắn cho Tư Thiều, kể hết mọi chuyện, điểm chính là bảo nàng cẩn thận, Cảnh ma vương muốn hướng nàng hạ thủ.
Tư Thiều ở nhà bị sợ hết hồn, lòng nói làm sao bây giờ, nghe nói thủ đoạn của Cảnh tiên sinh vô cùng làm người ta tức lộn ruột, bản thân cũng không biết có thể chống đỡ được không. Nàng thậm chí đã bắt đầu nghĩ có nên trước xuất ngoại hoặc đi đâu đó không, tóm lại là đi ra ngoài tránh gió trước.
Ngay sau đó tin nhắn của Đào Nhiên lại tới, đem chuyện lần trước Mạnh Bách Trân thu mua mấy người tỷ muội của nàng hãm hại nàng nói rõ ràng, sau đó nói những người này còn có tác dụng khác. Tuy rằng Tư Thiều ở trước mặt Đào Nhiên rất dịu dàng, nhưng nàng cũng không phải dễ tính. Nói chính xác thì, chuyện không liên quan đến người trong Cảnh gia, nàng đều là hở chút liền bạo phát.
Giỏi cho ngươi Mạnh Bách Trân, lại dám đối với ta như vậy?
Tư Thiều tức giận, liền nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Cảnh mẫu ở trong phòng than ngắn thở dài, Cảnh ba đi tới đỡ bả vai nàng nói: "Than thở làm gì?"
Cảnh mẫu nói: "Ông nói thử xem? Làm gì lăn lộn con trai tôi như vậy?"
"Đâu ra mà lăn lộn?" Cảnh ba nói: "Ta đây là đang giáo dục chúng nó, cưới một thê tử không tốt, cả đời đều sẽ bị hủy."
Cảnh mẫu lau nước mắt nói: "Không đợi đến lúc nhìn thấy chúng nó bị thê tử hủy, ông hiện tại đã có thể phá hủy cuộc đời chúng nó rồi."
Cảnh ba biểu tình cứng rắn nói: "Bà chính là quá mềm lòng, chuyện này bà chớ xía vào, tôi cũng không tin không thu thập được chúng nó."
Tư Thiều tìm tới mấy người tỷ muội kia, hơn nữa ngay trước mặt ngả bài. Người cầm đầu đoàn tỷ muội thầm nghĩ nếu chuyện đều đã bại lộ, vậy thì cứ xé rách mặt là được rồi, ai sợ ai a.
Nhưng mà Tư Thiều không hề nghĩ trở mặt, Tư Thiều nói: "Nói thật, sự kiện đó ta không chỉ không trách các ngươi, ngược lại còn thật cảm kích các ngươi."
Các chị em tiểu thư nhìn nàng như nhìn thiểu năng, cái này còn đáng giá cảm kích?
Tư Thiều ngượng ngùng cười một tiếng nói: "Hắn so với tên chó má Cảnh Minh kia tốt hơn nhiều."
Đám tỷ muội: "..."
Tỷ muội cầm đầu nói: "Nếu ngươi đã không trách bọn ta, vậy hôm nay tìm chúng ta làm gì?"
Tư Thiều nói: "Chuyện các ngươi hại ta ta có thể không nói cho ba ta, nhưng mà các ngươi phải giúp ta làm một chuyện."
Tỷ muội cầm đầu nói: "Ngươi muốn chúng ta đối phó Mạnh Bách Trân? Nàng cũng không phải loại dễ chọc."
"Ai bảo ngươi đối phó Mạnh Bách Trân?" Tư Thiều nói: "Các ngươi còn không biết sao, Mạnh Bách Trân vẫn chưa cùng Cảnh Minh cùng một chỗ, ba ba của Cảnh Minh không đồng ý bọn họ. Ta chỉ cần các ngươi rảnh rỗi thì đi tìm Cảnh Minh một chút, chế tạo ra cảnh tượng giả như Cảnh Minh di tình biệt luyến là được rồi."
Nghe có vẻ như rất đơn giản...
Quả thật rất đơn giản, đã nhiều ngày không gặp mặt Cảnh Minh, Mạnh Bách Trân nghe được tin tức Cảnh Minh cùng nữ nhân khác thân thân thiết thiết ra vào có đôi có cặp, cả người cũng sắp nổ rồi.
Cảnh Minh và Đào Nhiên không giống nhau, hắn bởi vì phải đi làm việc, cho nên không gặp thảm cảnh bị thu điện thoại di động. Mạnh Bách Trân trước tiên gọi điện thoại cho hắn, Cảnh Minh đầu tiên là hòa nhã giải thích, sau đó hắn cũng không nhịn được nói: "Sao em không chịu hiểu? Anh thật chỉ là ngẫu nhiên gặp cô ta, sau đó mới cùng đi, em có thể đừng đa nghi như vậy không?"
Mạnh Bách Trân nói: "Đúng lúc như vậy? Nhiều lần đều cùng đi, trùng hợp thật nhiều a."
Cảnh Minh hít sâu một cái nói: "Em đừng kích động có được không, chờ anh giải quyết ba anh, anh lại mặt đối mặt giải thích cho em nghe được không?"
Cảnh Minh cúp điện thoại, Mạnh Bách Trân ủy khuất hết sức. Kiếm cớ, đều là kiếm cớ. Trước khi trọng sinh, thời điểm Cảnh Minh thay lòng bao giờ cũng lấy cha mẹ để kiếm cớ, hiện tại cứ như lại trở về lúc ban đầu.
Mạnh Bách Trân quyết định phải tìm Cảnh Minh nói rõ ràng, nếu như Cảnh Minh thật thay lòng, vậy thì nàng lập tức đi ngay. Sau khi trọng sinh nàng tuy rằng vẫn thích Cảnh Minh, nhưng tuyệt sẽ không lại yêu hèn mọn.
Mạnh Bách Trân ăn mặc thật xinh đẹp đến công ty Cảnh gia, mới vừa vào cửa lớn công ty, liền bị lễ tân nhận ra. Vì vậy dưới tình huống Cảnh Minh không hay biết gì, Mạnh Bách Trân bị Cảnh ba chặn lại.
Nhìn vị nam nhân làm người ta nảy sinh sợ hãi trước mắt, Mạnh Bách Trân cố gắng để cho mình tự nhiên một chút nói: "Cảnh bá phụ, xin chào bác."
Cảnh ba thờ ơ nhìn nàng nói: "Đến tìm Minh Minh?"
Mạnh Bách Trân: "Dạ."
"Vậy thì sợ là bây giờ không được." Cảnh ba nói: "Hai ngày trước ta mang nó đi coi mắt, nó có vẻ rất thích đối tượng coi mắt kia, hiện tại hai người đều đang ở phòng làm việc. Nếu cô muốn gặp nó đoán chừng phải chờ một chút, hiện tại thì không tiện."
Mạnh Bách Trân đỏ mắt tố cáo nói: "Tôi rốt cuộc có chỗ nào không tốt? Tại sao ông cứ không muốn tiếp nhận tôi?"
Cảnh ba nói: "Ta không thích nữ nhân hò hét với trưởng bối như cô, nghe nói cô còn thích làm người thứ ba chen vào? Xin lỗi, Cảnh gia tuyệt đối không cho phép xuất hiện người như vậy."
Mạnh Bách Trân muốn giải thích, thí dụ như nàng mới là mối tình đầu của Cảnh Minh, thí dụ như sau khi nàng rời khỏi Tư Thiều mới cấu kết với Cảnh Minh. Bản thân cũng không nhúng tay vào, bản thân chỉ là lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi. Nhưng mà nàng không có cơ hội, bởi vì Cảnh ba đã không tính nghe tiếp nữa, hắn cho người đem Mạnh Bách Trân đưa đi.
Chuyện này Cảnh Minh một chút cũng không hay biết, hắn chịu nhịn tính tình tiễn đi nữ nhân nhiều chuyện kia. Nếu không phải hai nhà có quan hệ làm ăn, hắn còn lâu mới thèm để ý tới nữ nhân đầu óc có tật xấu kia.
Những ngày qua hắn đều quá bận rộn, Cảnh ba vì để hắn không có cơ hội đi gặp Mạnh Bách Trân, chuyện linh tinh gì cũng đều giao cho hắn làm. Chờ phục hồi tinh thần lại, đã là hơn nửa tháng sau đó. Hôm nay Cảnh Minh như cũ bận rộn, nhưng mà bí thư lại đưa tới cho hắn một tấm thiệp mừng màu đỏ, nữ chính trong thiệp mừng là Mạnh Bách Trân.
Cảnh Minh như bị sét đánh, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Bản thân nửa tháng nay có lẽ hơi lơ là Mạnh Bách Trân, nhưng mà đây cũng là vì nàng a, nàng chính là đối đãi mình như vậy sao? Nàng đến tột cùng là đối bản thân không có lòng tin, hay là căn bản không quan tâm bản thân?
Hắn muốn đi chất vấn Mạnh Bách Trân, kết quả bởi vì nhiều ngày khổ cực, hơn nữa lửa giận công tâm, hắn ngã bệnh.
Sức miễn dịch hạ xuống cộng thêm cảm mạo, hắn còn sưng phổi.
Đào Nhiên ở bệnh viện bồi hắn, Cảnh Minh tái nhợt cả trương mặt nhỏ nhìn thật đáng thương. Đào Nhiên nói: "Ba chúng ta thật lợi hại, vậy là đã đem chuyện giải quyết rồi."
Cảnh Minh vốn đã sống chẳng còn gì lưu luyến, hiện tại còn phải nghe em trai nhà mình nói mát, hắn cả giận: "Ngươi chờ đó, tiếp theo liền đến lượt ngươi."
"Sẽ không đâu." Đào Nhiên tự tin nói: "Nếu tôi là anh công ty tôi cũng không cần, trực tiếp vào ở nhà Mạnh Bách Trân, còn xảy ra cái rắm gì? Lỗi của anh chính là sai ở chỗ loại thời khắc này lại còn hơn nửa tháng không liên lạc Mạnh Bách Trân."
Cảnh Minh nhìn Đào Nhiên, nói: "Cảnh gia cả cái công ty lớn như vậy ngươi liền không quan tâm?"
"Ba không phải còn trẻ sao." Đào Nhiên nói: "Chưa kể còn có tôi nữa mà."
Cảnh Minh: "Ngươi đây là ý gì, cho rằng ta không rời đi là vì sợ ngươi tranh gia sản sao?"
"Không không không, tôi không phải cái ý này, tôi không sợ tranh với anh, bởi vì tôi căn bản cũng không quan tâm." Đào Nhiên bỗng nhiên đứng đắn nói: "Hai người căn bản là không tín nhiệm lẫn nhau, còn không bằng tách ra cho rồi."
Cảnh Minh sững sờ trên giường bệnh, bản thân không tín nhiệm Bách Trân sao? Thật là vậy sao?
Mà Mạnh Bách Trân vẫn luôn đang đợi, nàng đang đợi Cảnh Minh đến tìm nàng, chỉ cần hắn tới, chỉ cần hắn giải thích một câu, bản thân liền sẽ theo hắn đi, cái gì khác đều không quan tâm. Nhưng mà Cảnh Minh không có tới, hắn cứ như chưa từng nhìn thấy thiệp mừng của mình vậy.
Đào Nhiên chính đang ở mép giường gọt táo cho Cảnh Minh, Cảnh Minh nhìn hắn gọt táo mà kinh hồn táng đảm, liền nói: "Ta không ăn, ngươi cũng đừng lăn lộn nữa."
Đào Nhiên vừa gọt vừa nói: "Anh không ăn cũng đừng cản tôi ăn a."
Cảnh Minh: "..."
Đào Nhiên gọt được một nửa, điện thoại di động trong túi rung, hắn lấy điện thoại ra, là Tư Thiều điện tới.
Cảnh Minh nói: "Điện thoại di động của ngươi không phải bị ba thu sao?"
Đào Nhiên coi thường nhìn hắn một cái, nhận nghe điện thoại.
Sau đó Cảnh Minh liền nhìn thấy Đào Nhiên sững sờ tại chỗ, trái táo nạo một nửa đều rơi trên mặt đất.
"Làm sao vậy?"
Dáng vẻ Đào Nhiên có vẻ như rất bình tĩnh nói: "Tư Thiều mang thai rồi."
Đào Nhiên nói: "Không quan tâm, cái gì cũng không xía vào nữa, ta hiện tại lập tức đi Tư gia ở rể, ba ba có cầm vũ khí nguyên tử hướng về phía ta, ta cũng sẽ không rời đi Tư Thiều."
Nói xong Đào Nhiên giống như con khỉ chạy lên trời một bước nhảy một bước chạy, Cảnh Minh chấn kinh nằm trên giường, lòng nói vậy là mang thai rồi? Em trai hắn thật có thể cái gì cũng không quan tâm luôn luôn bồi ở bên cạnh Tư Thiều như vậy sao?
Buổi tối, Cảnh ba ở nhà ném cái bình hoa đời Minh được tặng xuống đất, cả giận nói: "Cái đồ vô liêm sỉ kia, có bản lãnh hắn cả đời đừng trở lại đây!"
Đào Nhiên trước khi bỏ chạy còn về nhà đem chứng minh thư mang đi, có chứng minh thư ta còn sợ cái quỷ gì.
Lúc này hắn ngồi trên ghế sa lon ở Tư gia, trong ngực ôm Tư Thiều có hơi mập lên một chút, nói với Tư ba ba: "Ba, về sau con liền gọi ba là ba. Vị bên nhà con chỉ biết hãm hại con, ba thấy đó, con làm sao mà không đi được?"
Tư ba ba sầu khổ móc ra một điếu thuốc, Tư ma ma thoắt cái đem thuốc cướp đi, nói: "Đừng ở trước mặt Thiều Thiều hút thuốc."
Vì vậy hai tay Tư ba ba bắt đầu vô ý thức chà xát bắp đùi, "Cảnh Dự a."
Đào Nhiên: "Aiz."
"Cậu thật liền không đi?"
"Đúng vậy?" Đào Nhiên nói: "Ba, ba không muốn con sao? Con sẽ cố gắng làm việc, con sẽ dựa vào bản lãnh của mình để cho Thiều Thiều trôi qua ngày lành."
"Không phải chuyện này." Tư ba ba nói: "Nhưng mà các ngươi cứ như vậy ở với nhau, đây gọi là chuyện gì a?"
Đào Nhiên nói: "Không gấp, chờ con đủ tuổi, con liền cùng Thiều Thiều đi lãnh chứng, muốn quốc gia thừa nhận bọn con chỉ cần chín đồng tiền."
Tư Kỳ nhìn cái bụng như cũ bằng phẳng của tỷ tỷ, lòng nói hắn thật sự sẽ trở thành anh rể mình sao? Tỷ tỷ không phải xem hắn như thế thân sao, tại sao còn nguyện ý sinh con cho hắn?