Quỳ Thanh Thanh im lặng câm nín cộng thêm mờ mịt nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên ôm eo nàng, đáng thương đối mặt nàng một hồi. Sau đó Đào Nhiên nói: "Tôi sai rồi."
Quỳ Thanh Thanh nhướn lông mày lên, vẫn đang nhìn hắn.
Đào Nhiên nói: "Tỷ tỷ mảnh mai xinh đẹp như vậy, tôi làm sao có thể để cho tỷ tỷ bảo vệ tôi? Hẳn là tôi bảo vệ tỷ tỷ mới đúng."
Nói xong hắn liền kéo tay Quỳ Thanh Thanh nói: "Tỷ tỷ, đi mau, đại thúc hung dữ kia đuổi tới rồi."
Đào Nhiên lôi một cái, không có nhúc nhích. Đào Nhiên lại lôi một cái nữa, vẫn không kéo động đậy được. Lúc này người kim loại đã đuổi tới, Đào Nhiên cắn răng một cái, làm dáng vẻ thấy chết không sờn ngăn ở trước mặt Quỳ Thanh Thanh nói: "Tôi ngăn hắn cho, tỷ tỷ chạy mau!"
Người kim loại phát ra một tiếng cười gằn, hai bàn tay liền vỗ tới, "Chết đi!"
Đào Nhiên khẩn trương nhắm mắt lại, sau đó hắn cược thắng rồi. Lập tức nghe một tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, Đào Nhiên mở mắt ra, liền thấy người kim loại kia đã té xuống đất toàn thân co quắp.
Đào Nhiên mặt đờ đẫn nhìn tráng hán kia co quắp, sau đó nghiêng đầu, đã nhìn thấy Quỳ Thanh Thanh nâng tay phải lên, mà trên tay nổi lên một đóa hoa lửa đỏ tươi.
Đào Nhiên ngây ngẩn nhìn chòng chọc nàng một giây, sau đó sắc mặt tái nhợt lui về sau một bước.
Quỳ Thanh Thanh giễu cợt nhìn hắn nói: "Làm sao? Không muốn bảo vệ ta nữa?"
Đào Nhiên giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt đứng ở một bên, mím môi không nói lời nào.
Quỳ Thanh Thanh liếc mắt khinh bỉ nói: "Cút sang một bên!"
Nói xong cũng không để ý Đào Nhiên phản ứng gì, tự mình xoay người rời đi. Đào Nhiên ở sau lưng nàng nói: "Tỷ tỷ, chị tên gọi là gì?"
Đào Nhiên vẻ mặt rõ ràng rất sợ hãi, nhưng dáng vẻ như vẫn rất muốn nói: "Tỷ tỷ chị nói cho tôi đi mà, ngộ nhỡ về sau tôi cũng biến thành người dị năng, tôi đi tìm tỷ tỷ, đến lúc đó tôi cũng không cần sợ tỷ tỷ nữa."
Quỳ Thanh Thanh thoáng động ánh mắt, trong nháy mắt lại khôi phục thành dáng vẻ lạnh băng mang theo giễu cợt nguyên bản, nàng nhếch mép nói: "Ta là Quỳ Thanh Thanh, nếu ngươi có bản lãnh còn sống tìm được ta, ta liền bao thầu ngươi."
Đào Nhiên còn đang nhìn bóng lưng Quỳ Thanh Thanh, lúc này ở sau lưng, người kim loại bị nướng ngất đi kia đã sắp tỉnh rồi, đang nhắm mắt lại ở trên đất khó chịu hừ hừ.
Đào Nhiên thấy Quỳ Thanh Thanh đã đi xa, hắn giận dữ nổi ác, gan to lên xoay người xông về phía người kim loại đáng thương nằm trên đất không còn chút sức đánh trả nào kia. Hắn đạp một cước lên một vị trí không thể miêu tả nằm phía trên bắp đùi bên dưới bụng của người kim loại, người kim loại đáng thương trợn tròn đôi mắt ti hí mờ mịt, lần nữa sống sờ sờ đau ngất đi.
Sau đó Đào Nhiên thu hồi chân nói: "Ngươi muốn trách cũng chỉ có thể trách mệnh ngươi không tốt, ai bảo ngươi đuổi ai không đuổi cứ khăng khăng đuổi đại gia ta."
Đào Nhiên vội vàng chạy ra phía sau, chờ hắn chạy đến nơi, đã có mấy người dị năng ở đó. Chính lúc hắn đang phát sầu, một binh sĩ đang cầm súng bắn càn quét về phía người dị năng nhìn thấy hắn, mừng rỡ nói: "Ngươi không sao à? Mau tới đây!"
Đào Nhiên nhìn, chính là người lính trước đó bị mình đạp ra ngoài. Đào Nhiên ở dưới sự che chở của hắn ngồi lên xe, đi theo đại đội cùng nhau rút lui. Bởi vì những người ở trong lều không có chút chuẩn bị nào, thương vong nặng nề, cho nên người còn dư lại có thể cùng nhau rút lui đã không nhiều lắm, cũng không xuất hiện loại chuyện ai ai ai không thể lên xe.
Triều Phượng vẫn luôn bị người khống chế, chỉ sợ hắn kích động một cái chạy xuống xe tìm con.
Hắn bị còng tay ở trên xe, làm sao giãy giụa cũng vô ích, vừa nghĩ tới con trai bảo bối khả năng đã cúp điện. Hắn liền cảm giác trái tim trận trận quặn đau, một hán tử bốn mươi tuổi, khóc thành cả người đẫm lệ. Người lính trông chừng hắn cũng bị hắn khóc đến khó chịu, khuyên nhủ: "Ngươi còn trẻ, liền sinh lại một đứa đi. Hiện tại chính sách quốc gia khác rồi, đứa nhỏ không cần tự nuôi, quốc gia giúp ngươi nuôi."
Tên lính này thật sự là không biết an ủi người, Triều Phượng bị hắn an ủi như vậy chỉ muốn nhảy xe tự sát. Hắn bụm mặt toàn thân run rẩy, tự trách nói: "Đều là lỗi của ta, ta không nên đi vào trước, nếu như ta ở phía sau hắn, ta có thể thay hắn chết."
Gã lính từ những lời này cảm nhận được tình thương sâu đậm của cha, hắn từ nhỏ không cha, nghe lời này chỉ cảm thấy hóa ra trên thế giới thật sự có phụ ái như sơn. Hắn cảm động vỗ bả vai Triều Phượng nói: "Đừng khóc, ngươi nhìn xem ta cũng không lớn hơn con trai ngươi bao nhiêu, chi bằng ta nhận ngươi làm ba đi?"
Triều Phượng bụm mặt bi thống nói: "Ta không muốn..."
"Ba... Ba..."
Trong thoáng chốc Triều Phượng tựa như nghe thấy có người kêu ba, hắn thống khổ lại phiền não nói: "Đừng gọi ta là ba, ta sẽ không nhận ngươi làm con trai!"
Tên lính lộ ra vẻ mặt mờ mịt, "Không phải ta kêu a."
Triều Phượng mãnh liệt ngẩng đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Đào Nhiên ngồi trên xe phía sau đuổi theo. Hắn kích động đến ngây dại, môi không ngừng phát run nhìn Đào Nhiên.
Hai chiếc xe đến gần, Đào Nhiên đứng ở trên xe dùng sức nhảy một cái, nhảy lên trên xe Triều Phượng, binh lính sau lưng khen: "Hảo thân thủ!"
Đào Nhiên một cước giẫm ở trên tay tên lính muốn tranh ba với hắn kia, nói: "Ba, con trở lại rồi, ba khóc cái gì?"
Tên lính che tay đau đến mặt sống chẳng còn gì lưu luyến, ý chí sắt thép vậy mà cũng không ngăn cản được nước mắt chảy xuống.
Vốn dĩ muốn mắng hắn một trận hoặc là đánh hắn một trận, ai bảo hắn làm bản thân lo lắng như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ. Triều Phượng đưa tay kéo Đào Nhiên, dùng sức cào tóc trên đầu Đào Nhiên: "Có bị thương không? Ba ba lo lắng ngươi muốn chết, vừa rồi có người cứ muốn ta làm ba hắn..."
Ở giữa đoàn xe, chỉ huy trưởng nơi này sầu khổ nhéo mi tâm nói: "Chân tiến sĩ không theo kịp?"
"Không có." Một người lính nói: "Lúc chúng ta vọt vào tòa nhà chuẩn bị cứu tiến sĩ ra, tòa nhà đã bị loại nhân chiếm lĩnh, khắp nơi đều là lửa. Tiến sĩ chỉ là người bình thường, trong hoàn cảnh như vậy, sợ là không cứu lại được."
Trưởng quan sầu khổ nhìn về phía trước, hắn nói: "Lúc này làm mất Chân tiến sĩ, thủ trưởng ta đây đại khái cũng chấm dứt rồi."
Bên trong tòa nhà nơi đóng quân, Chân Lăng che mũi miệng núp trong một cái tủ ở góc. Tuy rằng biển lửa không đốt lên người nàng, nhưng mà nhiệt độ của ngọn lửa đã sắp đem nàng thiêu rồi. Nàng biết nếu như nàng không đi ra, khả năng sẽ bị đốt chết. Nhưng mà nàng cũng biết người bên ngoài còn chưa rời khỏi, người dị năng coi người bình thường là kẻ thù, bọn họ sẽ không bỏ qua cho mình.
Chân Lăng cuối cùng không nhịn được, ho ra tiếng. Trong lòng nàng một mảnh tuyệt vọng, chờ đợi tuyên án tử vong.
Sau một tiếng vang thật lớn, hộc tủ dùng để che giấu nàng bể nát đầy đất. Chân Lăng nhìn thấy lửa cháy đầy mắt, một nam nhân toàn thân bị điện quang bao phủ đứng ở trước mặt nàng. Chân Lăng nhìn hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, thậm chí có chút thương hại. Đồng dạng đều là người, nhưng bởi vì thân thể thay đổi mà trở thành dị loại, chỉ có thể trôi qua cuộc sống lén lén lút lút, thật sự là quá đáng thương.
Chân Lăng không chịu nổi té xuống, ở thời khắc cuối cùng nàng tựa như nhìn thấy điện quang trên người nam nhân kia biến mất, một cánh tay có lực vững vàng đón lấy nàng.
Đào Nhiên nửa đêm tỉnh lại, hắn cảm giác toàn thân phát rét, không nhịn được ủn về phía Triều Phượng bên cạnh một cái. Triều Phượng mơ mơ màng màng ôm lấy Đào Nhiên, toàn thân Đào Nhiên đều run rẩy.
Một lát sau Triều Phượng cuối cùng phát giác không đúng, mở mắt ra nói: "Làm sao vậy?"
Đào Nhiên khó chịu mắt đều không mở ra được, "Lạnh..."
Triều Phượng sờ trán Đào Nhiên, phát hiện rất nóng.
"Ngươi phát sốt?" Triều Phượng khẩn trương ngồi dậy, cởi ra áo khoác đắp lên người Đào Nhiên. Nhưng mà Đào Nhiên vẫn run lẩy bẩy, Triều Phượng liền đem Đào Nhiên lẫn y phục ôm vào trong ngực, trong lòng suy nghĩ có phải là trước đó bị kinh hãi, hiện tại cảm mạo phát sốt.
Đang suy nghĩ đến lúc nào mới có thể tới căn cứ mới, hắn cũng tiện kiếm ít thuốc. Binh sĩ mang Đào Nhiên trở lại kia ở vị trí phó lái phía trước quay đầu lại nói: "Đây là thế nào?"
Triều Phượng nói: "Nó có vẻ như phát sốt."
Người lính nhìn bộ dáng Đào Nhiên, sau đó nói: "Ngươi chờ một chút, ta đi lấy thuốc."
Sau đó hắn liền kêu ngừng xe, đi ra chiếc xe phía sau đòi ít đồ. Đến khi trở lại hắn đưa cho Triều Phượng một bình nước cùng một hộp thuốc nói: "Chỉ có Bạch Gia Hắc*, uống trước đi, chờ đến căn cứ sẽ có bác sĩ."
(*) Bạch Gia Hắc: một loại thuốc trị cảm của TQ
Triều Phượng nói cảm ơn liên tục, đút thuốc cho Đào Nhiên.
Đào Nhiên ban đầu còn cảm thấy lạnh, sau đó liền không có cảm giác gì nữa. Hắn dường như ngủ mất, bắt đầu nằm mơ. Mơ một đống chuyện linh tinh, có chuyện trải qua trước kia, còn có suy nghĩ lung tung, ngổn ngang một đống cái gì đó nhìn cũng không nhìn rõ. Chờ đến lúc hơi có chút ý thức, hắn dường như nghe được bên tai huyên náo một mảnh.
Một nam nhân thanh âm khàn khàn đang kêu: "Đừng mang đi con trai ta! Đừng mang hắn đi..."
Đoàn xe rút lui đến nơi ở mới, liền triệu tập hội nghị khẩn cấp. Thủ trưởng thành A nói: "Lúc ấy tình huống phát sinh quá đột nhiên, chờ tập hợp người đi cứu Chân tiến sĩ, đã không còn kịp rồi."
Lập tức có người nói: "Chân tiến sĩ là nhà khoa học có khả năng tìm được phương pháp giải quyết nhất trong lĩnh vực này hiện tại, chúng ta tuyệt không thể mất đi nàng."
"Nhưng mà nàng..."
"Nàng không có chết." Thượng tướng mặt mũi già nua nói: "Nàng còn sống, ở trong tay Tần Khắc."
Lời vừa nói ra, mọi người đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
"Ta liền đi tổ chức nhân thủ, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải cứu ra Chân tiến sĩ."
"Làm sao cứu? Nàng bị Tần Khắc mang về đại bản doanh, ngươi có biện pháp gì hoàn hảo không tổn hao đem tiến sĩ cứu về được?"
Tất cả mọi người biết độ khó của chuyện này, đang rầu rĩ, lúc này bên ngoài có người báo cáo.
Thượng tướng tâm phiền ý loạn nói: "Tiến vào."
Người lính kia tiến vào nói: "Báo cáo thủ trưởng, ở căn cứ phát hiện một người dị năng mới."
Đào Nhiên cảm giác có người đang kéo mình, khó khăn mở mắt ra, liền phát hiện mình bị người túm đi về sau. Mà Triều Phượng cũng đang liều chết lôi kéo mình, vừa túm vừa kêu: "Đừng mang đi con trai ta, hắn không phải người dị năng, hắn không phải!"
Bên cạnh có binh sĩ nói: "Đã dò xét ra phản ứng dị năng trên người hắn, triệu chứng hiện tại của hắn cũng là triệu chứng xuất hiện dị năng, ngươi còn không buông chúng ta sẽ phải động thủ."
Đào Nhiên toàn thân vô lực nói với Tiểu Mỹ: "Đây là chuyện gì xảy ra?"
Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ, ngươi thức tỉnh dị năng rồi."