Đây là một nơi bị vứt bỏ trong thành thị phồn hoa .
Sâu trong con hẻm chật chội, rác rưởi đầy trêи mặt đất, không khí quanh năm tản ra mùi tanh hôi thối, ngoại trừ những con muỗi, ngẫu nhiên có vài con mèo, chó hoang ghé qua, thì rất hiếm khi có người xuất hiện ở chỗ này.
Dưới bóng đêm nồng đậm âm trầm, một cánh tay nhỏ nhắn chầm chậm từ trong thùng rác duỗi ra, tiếp đó là cả thân thể với cặp chân ngắn ngủn, cuối cùng do tay quơ quơ không vững chắc, cả người đều ngã uỳnh trêи mặt đất.
Một thân quần áo màu trắng muốt ở trêи người cô sớm đã nhiễm bẩn, như cái giẻ lau cũ nát, ướt nhẹp, dính chặt theo nếp dán vào da nàng. Đứa trẻ đi chân trần, cả người đều lem luốc, trêи gương mặt chỉ có một đôi mắt còn tính linh động, sạch sẽ.
Diệp Nha dụi dụi mắt, mờ mịt không có phòng bị gì nhìn chung quanh một vòng, sau đó chú ý tới chính mình, thế nhưng lại có thân thể. Cô nhóc trừng mắt thật lớn, giống phát hiện được đại lục mới, đong đưa chân, nhéo nhéo khuôn mặt, nghiêng nghiêng đầu nhìn đến góc tường có vài ngọn cỏ dại xiêu xiêu vẹo vẹo sinh trưởng ở đó.
Đồng tử Diệp Nha sáng ngời, sử dụng tứ chi bò qua, cúi đầu lễ phép dò hỏi: "Xin chào, cho hỏi chú biết nơi này là chỗ nào không?"
Cỏ dại đón gió phiêu diêu, huyên thuyên.
"......"
"...... Con nghe không hiểu chú nói cái gì hết." Diệp Nha méo miệng: "Chú nói phổ yêu đi có được không ạ?"
Cỏ dại lại một trận huyên thuyên, nếu phiên dịch ra thì chính là "ba ba ngươi, nhãi con, lăn ra xa một chút, chớ có lại gần lão tử".
-- Hoàn cảnh không tốt, ngay cả hoa dại, cỏ dại sinh trưởng ở chỗ này đều vô cùng táo bạo.
Hơn nửa ngày cũng chưa nhờ vả được ai, đôi tay Diệp Nha dùng sức ôm đầu gối, rúc ở trong góc tường run bần bật.
Nơi này hoàn toàn tối đen, một màu xanh đen như men sứ, không có ánh trăng, không có lấy một ngôi sao, trêи không trung giống như đem tất cả thâm trầm áp xuống dưới. Bốn phía không có linh khí quen thuộc vờn quanh, không có cỏ nhỏ nói chuyện cùng ngôn ngữ quê hương, chốn xa lạ này lộ ra muôn ngàn hiểm nguy.
Diệp Nha cắn môi thực sự hoảng loạn.
Cô năm nay vừa mới tròn một trăm tuổi, ở tộc hoa cỏ thuộc về ấu tể, bởi vì vẫn chưa hóa hình được, hàng ngày đều có cha mẹ ở bên cạnh làm bạn, che chở nắng mưa.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ khi tỉnh lại thì thấy hồng quang đầy trời, hoả thần tàn sát khắp nơi, khoảnh khắc ấy trời đất như biến thành Tu La địa ngục, vô cùng đáng sợ, cha vì bảo vệ bọn họ rời đi mà biến mất trong lửa lớn.
Mẹ ôm lấy nàng, chỉ nghe thấy một lời cuối cùng bà nói với cô: "Diệp Nha, sống sót......"
"Mẹ......" Diệp Nha khổ sở đến hỏng rồi, nước mắt cô nhóc không khống chế được mà tuôn ra, chảy xuống mặt đất, cô cứ như vậy mà sống sót, một đóa cỏ 4 lá thật nhỏ yếu với trong kẽ hở từ từ vươn lên, một mạt lá xanh duy nhất trong không gian u ám.
[ Ký chủ Diệp Nha kϊƈɦ hoạt hệ thống, hệ thống 01 vì cô mà phục vụ. ]
Một âm thanh lạnh băng đột nhiên xuất hiện làm Diệp Nha ngừng khóc, mở to hai mắt mờ mịt nhìn xung quanh qua lại.
[ Mời ký chủ bắt đầu đọc cốt truyện dưới đây, và hoàn thành nhiệm vụ. Tiến độ trước mắt: 0%]
Thanh âm không có cảm xúc đọc, diễn cảm một cách vô cùng máy móc.
Hắn vừa nói hết lời, giây tiếp theo, một khối giao diện trong suốt nhảy xuống ở trước mắt, mặt trêи xuất hiện rậm rạp những chữ nhỏ, là một yêu quái nhi đồng đang tuổi đi học, Diệp Nha một chữ cũng không biết.
Gió đêm thổi qua thật lạnh, khắp trêи người vô số vết thương lớn bé, miệng vết thương toét ra rất dữ tợn.
Hai mắt Diệp Nha ʍôиɠ lung đẫm lệ, giọng nói mềm mại phát run: " Thúc thúc, thúc...... thúc biết cha mẹ con ở đâu không? Chú có thể đưa con về linh địa không? "
[ không thể. ]
Diệp Nha nín thở, giọng nói mềm đến ruột gan phát ra, thử dò hỏi: " Cha mẹ con......"
Hệ thống lãnh khốc vô tình, trả lời:[ Đã chết. ]
Không gian tĩnh lặng đến quỷ dị kéo dài hai giây, sau đó Diệp Nha gào khóc.
[ Khóc cái gì, bình tĩnh chút. Ngươi cũng đã là được một trăm tuổi rồi, trưởng thành rồi, đừng khóc nữa. ]
[ Có thể học tập mẹ ngươi một chút được không? Lúc trước, thời điểm ta mang mẹ ngươi đi cũng không thấy mẹ ngươi khóc thiên thưởng địa* như vậy. ]
* Khóc thiên thưởng địa ( 哭天抢地): vừa khóc to miệng vừa gọi trời, đầu vừa đập xuống đất, miêu tả một loại đau đớn cực độ.
[ Đừng khóc, còn khóc nữa ta sẽ không mang ngươi đi tìm họ đâu. ]
Hệ thống an ủi khuyên giải không hề có tác dụng, ngược lại khiến cô khóc càng thê lương hơn. Sau một lúc lâu gào thét cuối cùng cũng không còn sức lực, mềm oặt dựa vào trêи tường thút tha thút thít, nức nở nghẹn ngào, trong miệng không ngừng lẩm bẩm tìm ma ma tìm ba ba, một bộ dạng nhỏ bé ủy khuất muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.
Hệ thống ý thức được hình như phương thức giáo ɖu͙ƈ của nó có sự sai lầm, sở dĩ trước đây người nó mang đều là người trưởng thành, không lo không nghĩ. Nhưng lần này thì khác, Diệp Nha tuy rằng đã được một trăm tuổi, nhưng ở yêu giới vẫn là một tiểu bảo bảo được cha mẹ che chở, nếu là không phải do mệt quá chỉ sợ sẽ cứ khóc mãi.
Nghĩ vậy, hệ thống nhanh chóng quyết định thay đổi hình tượng một thúc thúc tốt bụng ôn nhu, ngay cả phương thức nói chuyện cùng đổi.
[ Bảo bối, đừng khóc. ]
Tiếng nói nhu tình như nước ở trong đầu vang lên, hai mắt Diệp Nha đẫm lệ, lông mi run rẩy, quả thực ngừng khóc.
[ Nếu ngươi muốn cứu cha mẹ cùng người trong tộc của ngươi thì phải nghe lời thúc thúc nói. ]
Nước mắt Diệp Nha tèm nhem trêи mặt, không đồng ý, nói:" Nhưng mẹ con không cho con nghe theo lời của người lạ nói ~"
Hệ thống: [......]
"Người là thúc thúc xấu, con không đồng ý với lời người nói, con sẽ tự mình đi tìm cha mẹ." Diệp Nha vỗ vỗ ʍôиɠ từ trêи mặt đất đứng lên, một tay bám vào tường, nhìn cặp chân nhỏ, do dự một chút rồi quyết tâm đi một bước nhỏ.
Hệ thống nháy mắt trở nên hậm hực.
Nhưng cũng không quan hệ gì, hắn ở nơi này còn có những người khác cần mà!!
[ Diệp Nha muội muội. ] vì khoảng cách gần sát, hệ thống thay đổi thành loại hình nhi đồng thân thiết cùng với độ tuổi của cô không có sai biệt lắm, bao gồm cả thanh âm cũng trở nên nhuyễn manh, [ nghe ta nói, vào thời điểm hoả thần tàn phá mọi chi cảnh ngay cả tam phương linh địa cũng bị hủy diệt rồi, trong đó cũng bao gồm ngươi. ]
Bước chân Diệp Nha dừng lại.
[ Mẹ ngươi cùng với 3000 tộc nhân của ngươi đã hao hết tu vi mới giữ được cho ngươi một sợi hồn phách, đem ngươi đưa vào thân thể này, hiện tại chỉ cần ngươi sống theo nhân sinh quỹ đạo cho đến khi thân thể này hết mệnh, là có thể trở về bên cha mẹ ngươi, ta còn có thể giúp ngươi thực hiện bốn nguyện vọng. ]
Ngữ khí hệ thống tăng thêm: [ nghĩ kỹ rồi chứ, ngươi chính là hy vọng duy nhất toàn tộc hoa cỏ. ]
Diệp Nha nghiêng đầu, con ngươi hoang mang mang theo hoài nghi: "Nguyện vọng gì cũng đều có thể sao?"
[ Đúng vậy, nguyện vọng gì cũng đều có thể. ]
Diệp Nha cúi đầu nhìn thân thể xa lạ này, trong đầu hiện lên hình ảnh về cha mẹ cùng đồng loại của mình.
Mẫu thân của cô là hoa ăn thịt người, ngày thường rất hung với ba ba, duy chỉ đối với cô mới ôn nhu kiên nhẫn; ba ba và nàng giống nhau đều là cỏ 4 lá, vì để cô mau lớn một chút, ba ba đem dinh dưỡng mà mình sở hữu đều cho cô hết.
Còn có các bạn nhỏ khác, bọn họ đều rất rất tốt......
Ánh mắt Diệp Nha dần dần trở nên cứng cỏi, dùng sức gật đầu: "Ta muốn cứu cha mẹ!" Rất nhanh lại hỏi, "Tiểu ca ca, muốn ta làm như thế nào?"
Làm như thế nào?
Đương nhiên là tội ác chồng chất, tàn nhẫn cay độc; chèn ép nam chủ khó dễ nữ chính rồi, cho đến tình cảm giữa nam nữ chủ không còn kiên định như trước nữa, thì nữ phụ ác độc có thể lui cư hậu vị.
Nhưng mà --
Hiện tại Diệp Nha còn quá nhỏ, đề cập đến những cái đó có vẻ hơi sớm.
[ Diệp Nha nghe ta nói, ngươi hiện tại đang ở thế giới của một cuốn tiểu thuyết. Mà ngươi phải đóng vai nữ phụ của tiểu thuyết này, bởi vì nguyên chủ ở thực tế đã chết, cho nên muốn ngươi tới thay thế nàng ta sống cho đến khi cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này hoàn thành, đã hiểu chưa? ]
Diệp Nha lâm vào trầm tư.
Hệ thống sâu kín thở dài, hắn trải qua rất nhiều chuyện trêи trời dưới đất, gặp qua rất nhiều vai chính xuyên thư như vậy, lần này vẫn là lần gian nan nhất. Chắc chẳng ai có thể tưởng tượng được một nữ phụ quan trọng như thế, vậy mà mới được ba tuổi rưỡi đã chết rồi!
Nghĩ, hệ thống một lần nữa phổ cập cốt truyện cho Diệp Nha.
Trong bộ tiểu thuyết này, Diệp Nha vừa mới nhân bản ra không bao lâu đã bị cha đưa đến một căn cứ nhân bản bí mật tiêu hủy, tiến sĩ phụ trách cô sinh ra ý xấu, không những không tiêu hủy Diệp Nha, còn đưa cô tới một viện nghiên cứu ngầm coi như là thực thể mà tiến hành thí nghiệm.
Sau hai năm tra tấn, Diệp Nha trốn thoát, vừa vặn bị nữ chủ đi ngang qua phát hiện.
Nữ chủ Hạ Tình gia đình giàu có, thiện lương thông tuệ, thấy Diệp Nha đáng thương xin cha mẹ thu dưỡng cô; bởi vì là người nhân bản, Diệp Nha có ưu thế bẩm sinh, cô rất thông minh khiến cha mẹ Hạ gia vô cùng thưởng thức, mỗi khi vắng mặt Hạ Tình, đều trọng tâm bồi dưỡng Diệp Nha.
Mặc dù thu hoạch được vô số giải thưởng cùng với sự yêu thích của mọi người, nhưng Diệp Nha vẫn không thỏa mãn, thân là người nhân bản trước sau gì thân thể của cô cũng sẽ xuất hiện biến chứng*, cô thống hận sự xinh đẹp, khỏe mạnh của Hạ Tình, đem tất cả oán hận phát tiết ở trêи người Hạ Tình. Cô là trời sinh đã hư hỏng, tâm tư ác độc, làm vô số chuyện xấu, sau cùng lại chết trong cô đơn ở tuổi mười tám......
*Biến chứng, trong , hoặc biến chứng y khoa là một sự tiến triển không thuận lợi hoặc hậu quả của một , một trạng hoặc một .
Xem xong cốt truyện, hệ thống không xác định rõ liệu cỏ bốn lá nhỏ Diệp Nha có hoàn thành nhiệm vụ được hay không? Nhưng mà chuyện đã đến nước này, không được cũng phải được thôi.
[ Không hiểu cũng không sao, ngươi chỉ cần dựa theo ta nói mà làm thật tốt là được. ]
Diệp Nha ngoan ngoãn gật đầu.
[ Ngươi hiện tại đi giao lộ phía trước, chờ lát nữa, đến khi thấy chiếc xe thứ ba màu đen đi đến, thì người phải lao qua. ]
Diệp Nha lại gật gật đầu, lắc lư đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Thế giới bên ngoài lấp lánh ánh đèn, phồn hoa lộng lẫy, tiếng còi xe hơi cùng âm nhạc ven đường hỗn hợp lại, vô cùng náo nhiệt.
Nơi này cùng với nơi Diệp Nha lớn lên hoàn toàn khác nhau, nó xa lạ càng làm cho Diệp Nha sợ hãi trong lòng, trùng điệp những cao lầu sừng sững trọc trời tựa con quái vật há to, phình mồm ra, giống như muốn lập tức đem Diệp Nha cắn nuốt.
Trong lòng Diệp Nha sinh ra sợ hãi, thân thể nho bé vô thức lui về phía sau.
Cô không nên sợ.
Diệp Nha nhấp môi, cô phải về nhà, cứu ba mẹ, cứu linh địa của toàn bộ yêu quái.
Diệp Nha hít thở sâu, đánh bạo muốn nhằm về phía đường cái, kết quả giây tiếp theo liền dừng bước chân lại, cau mày tràn đầy khó xử, "Ca ca, xe là cái gì vậy?"
Diệp Nha lớn lên ở vùng lãnh thổ linh địa, đối với cuộc sống hiện đại cái gì cũng không biết.
[...... Mang bánh xe ra ven đường, lộc cộc lộc cộc di chuyển cái kia. ]
Đôi mắt Diệp Nha nhìn chằm chằm chiếc xe, nghiêm túc khi hai chiếc đã đi qua, đối với chiếc xe thứ ba màu đen này vô cùng có tinh thần, hăng hái muốn va chạm liền lao ra.
Thân hình thoăn thoắt, như một đầu chú trâu nhỏ.
Nhưng mà --!!!
Sóng điện hệ thống run lên, vội vàng gọi nàng: [ Từ từ! Không......]
Tiếng hô chưa xong, Diệp Nha đã dễ dàng đụng phải chiếc xe đạp màu đen vừa vặn đi ngang qua.
Tiếng phanh trọng vọng vang lên, cả người đi xe và người đi đường nào đó đều đồng loạt oai vệ nằm đè lên nhau ở trêи đường, xe Hạ gia mà bọn họ đánh chủ ý lên đi ngang qua, ở trước mặt bọn họ ưu nhã xuyên qua, không bao lâu biến mất trong dòng xe cộ.
Nhìn hình ảnh chiếc xe đi xa dần, trong lòng hệ thống rất khó chịu, cuối cùng nhịn không được....
[ Mẹ nó chứ? ]
Thân là máy móc vô tình chỉ làm nhiệm vụ, hệ thống lần đầu tiên hoài nghi nhân sinh.
Đầu gối Diệp Nha bị cọ vào đá khiến miệng vết thương cũ mở ra, cô rất đau, mắt phiếm hồng, nước mắt nghẹn ngào, nâng đầu gối lên xem kỹ vết thương. Còn tốt, ngoại trừ bị da sứt ra hơi to cũng không có đổ máu nhiều lắm, mẹ nói máu yêu quái là thứ rất trân quý, nhất định không thể để bị thương. Diệp Nha yên tâm xuống dưới, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của chính mình.
Mỗi lần nàng bị ong mật bướng bỉnh đụng phải đầu, ba đều sẽ ôn nhu phủi cành lá của cô giống như vậy, hiện tại ba ba không ở, Diệp Nhu chỉ có thể tự mình xoa xoa.
Đem chính mình thu nhập xong, Diệp Nha từ từ đứng lên.
Bên chân có mấy quyển sách, hẳn là của người khác đánh rơi.
Nàng nhặt lên một quyển sách, ngẩng đầu dâng hai tay lên: "Cho anh này." Âm thanh non nớt của tiểu cô nương vang lên, mềm mại như chứa đường.
Thiếu niên đứng ở dưới ánh đèn, đồng phục rộng thùng thình dáng người cao gầy tựa như tùng trúc, ngũ quan non nớt lại rất tinh xảo, đôi mắt thật sự lãnh, đen nhánh không có tia sáng, làm cho cả người lộ một hơi thở âm trầm, tĩnh mịch.
Hắn không nói lời nào, im lặng nhìn chằm chằm cô.
Tay Diệp Nha run lên, sợ tới mức rớt cả quyển sách xuống đất.
-------
Lần đầu, edit truyện, nếu có gì sai sót mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn!!!