Diệp Nha chỉ mới nói được bốn chữ đã bị Diệp Lâm Xuyên vác lên như bao gạo đưa ra bên ngoài, ông tìm một chỗ yên tĩnh rồi thả cô xuống, nhìn Diệp Nha từ trêи cao xuống.
"Có tin ta ném ngươi đi hay không hả?"
Giọng nói của người đàn ông lạnh như băng, bên trong không có nửa phần tình cảm.
Kiên nhẫn của ông luôn có hạn, đối với những hành vi ấu trĩ và nông cạn của trẻ con ông có thể chịu đựng được, nhưng không có nghĩa rằng ông sẽ luôn luôn chịu đựng, Diệp Lâm Xuyên đặc biệt không thích thứ đồ giả này chút nào, cho dù ông có nhìn thêm cô bé nhiều hơn một lần nữa thì vẫn cảm thấy chán ghét mà thôi. Hiện tại cô tự tiện xông vào công ty làm loạn cuộc hội nghị, điều này khiến cho cảm giác không thích ở tận đáy lòng ông lại tăng lên.
Những lời này cũng không làm Diệp Nha tức giận, khuôn mặt nhỏ trắng như sứ, ồm ồm nói: "Ngươi có thể vứt bỏ ta, nhưng không thể vứt bỏ Tử ɖu͙ƈ."
Diệp Lâm Xuyên rũ mắt nhìn đồng hồ, cảm xúc theo sự chuyển động của kim giây càng ngày càng thêm mất kiên nhẫn.
"Tử ɖu͙ƈ chạy đi mất rồi, ngươi không lo lắng sao?"
Hô hấp của Diệp Lâm Xuyên ngưng trệ, sắc mặt âm trầm xuất hiện những vết tích rạn nứt nhỏ.
"Diệp tổng, giám đốc Triệu tới rồi." Thư kí đi tới báo cáo.
Cô ta liếc mắt nhìn Diệp Nha, thấp giọng nhắc nhở: "Các cổ đông đều đang đợi ngài, đúng rồi, công ty chi nhánh bên kia đến muốn lấy sổ sách."
"Đã biết." Giọng Diệp Lâm Xuyên hơi trầm xuống, "Tôi lập tức qua đó."
Thư kí lại lần nữa rời đi.
Diệp Lâm Xuyên nhắm mắt xoa xoa ấn đường, hít một hơi thật sâu, "Ta sẽ kêu trợ lý Hà phái người đi tìm, hiện tại ta rất bận không thể đi được, ngươi cùng Diệp Thanh Hà về nhà trước đi, đừng đến làm phiền ta nữa, cũng đừng quấy rầy ta, biết chưa?"
Nói xong lời này, ông bước nhanh rời đi.
Diệp Nha hơi thất thần một chút, rồi dùng đôi chân ngắn ngủi của mình vội vàng đuổi theo : "Nhưng mà em trai, em không đi sao? Mẹ nói muốn gỡ được dây thì phải đi tìm người buộc dây, em không đi nói với anh Tử ɖu͙ƈ, anh ấy sẽ rất buồn."
Diệp Lâm Xuyên làm mặt lạnh, mắt điếc tai ngơ.
Diệp Nha thở dốc, cứ việc mệt nhưng vẫn không quên nói chuyện: "Em làm cha như vậy là không được, cẩn thận...... cẩn thận Tử ɖu͙ƈ mà còn có cả anh trai nữa sẽ bỏ đi người làm cha như em đấy, em sẽ không được làm cha của người khác đâu."
Diệp Lâm Xuyên hừ một tiếng cười lạnh, đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô: "Ba và con là trêи quan hệ huyết thống, tuy rằng ngươi nói năng hùng hồn rất là có đạo lý, nhưng trêи đời này không ai có thể ruồng bỏ ba mẹ của chính mình." Nói xong, Diệp Lâm Xuyên đẩy cửa tiến vào phòng họp, cho Diệp Nha ăn một cái đập cửa.
Cô ngơ ngác nhìn Diệp Lâm Xuyên vào trong phòng, ngồi xuống ghế, hai tay buông xuống, cả người giống như mất hết sức sống, héo úa đi.
Ba con đúng là quan hệ huyết thống, không sai, nhưng nếu như ba làm cho bé cưng đau lòng, thì huyết thống, thân mật có ích lợi gì chứ?
Diệp Nha cảm thấy lồng ngực như nghẹt thở không thể giải thích được, mẹ nói loại cảm giác này chính là phẫn nộ, nếu như gặp phải loại tình huống này thì cần...... cần phải mắng chửi người khác!
Đúng! Chính là mắng chừi người khác!!
Cô muốn mắng chửi người khác!!!
Diệp Nha nắm chặt nắm tay, hung hăng dậm chân một cái, há to miệng hướng bên trong nói lớn : "Em trai thối, ngươi chính là một cái tên đại ngu ngốc!! jiojio (*) của ngươi cũng thối như vậy!!!!"
________________________________
_____________________________________
Phòng họp có tường cách âm, người bên trong phòng chỉ có thể nhìn thấy cô với khuôn mặt đỏ bừng kêu to, nội dung cụ thể thế nào thì không ai nghe rõ, nhưng là nhân viên công tác ở hành lang lại nghe thấy vô cùng rõ ràng, khi đi ngang qua tất cả đều nhịn cười làm bộ như không nghe thấy.
Cách tấm kính thủy tinh, Diệp Nha nháo thành một đoàn.
Diệp Lâm Xuyên tự động làm lơ ánh mắt nóng bỏng bên ngoài cửa sổ, đôi mắt dài hẹp, thần sắc bình tĩnh, trái ngược hẳn với cục diện giằng co ở phía dưới.
"Diệp tổng, chúng ta rất biết ơn ngài đối với Diệp thị mà ra sức cống hiến, chỉ là tình hình hiện tại như thế này, chúng ta không thể không tạm dừng công tác của ngài được."
Trước mặt ông có một phong thư nghị quyết của cổ đông, phía dưới ấn đầy dấu vân tay, trong một đoạn thời gian ngắn ông không có ở đây, mọi người đều bỏ phiếu quyết định khiến ông phải rời khỏi vị trí hiện tại.
―― Rất rõ ràng, đây là một kế hoạch tốt.
Đối mặt với nhiều tầm mắt hùng hổ dọa người, Diệp Lâm Xuyên vẫn duy trì dáng ngồi ưu nhã như lúc trước, biểu tình không đổi, trước sau như một vẫn thâm trầm bình tĩnh.
"Theo ý của các vị, cục diện bây giờ là do tôi tự tạo ra?"
Phía dưới mọi người hai mặt nhìn nhau, xem như là ngầm thừa nhận.
Diệp Lâm Xuyên không nhịn được mà mỉm cười, ngón tay câu lấy tờ giấy thật mỏng kia, mắt dài lướt qua nhanh như gió, lực chú ý ngừng ở cái tên Triệu Gia Minh phía cuối cùng.
"Vì tránh cho việc tổn thất kinh tế ngày càng lớn hơn, Diệp tổng tạm thời từ chức là lựa chọn tốt nhất. Hoặc là Diệp tổng muốn ngài và công ty cùng nhau nợ nần chồng chất?" Triệu Gia Minh ngồi ở phía dưới, đôi tay giao nhau đặt trêи bàn, vuốt ve ngón cái trong lúc lơ đãng.
Cho dù hắn ta nỗ lực giả bộ bình tĩnh, nhưng Diệp Lâm Xuyên vẫn phát hiện ra một tia đắc ý nhỏ trong ngữ điệu cuối câu của hắn.
Hắn ta là phó tổng của công ty, một khi Diệp Lâm Xuyên từ chức, Triệu Gia Minh liền sẽ thay thế ông ngồi lên vị trí hiện tại này.
"Huống chi......" Triệu Gia Minh như cười như không nói, "Diệp tổng bị thương ở chân vẫn còn chưa có lành phải không?"
Sắc mặt Diệp Lâm Xuyên thản nhiên: "Triệu tổng ngay cả vấn đề ở trêи giấy khám sức khỏa còn chưa tự mình giải quyết xong, mà ngược lại còn đi quan tâm đến vết thương nhỏ này của tôi sao?"
Nghĩ đến bộ dạng trốn tránh lần trước khi kiểm tra sức khoẻ của Triệu Gia Minh, toàn bộ người trong phòng đều nhìn sang phía bên đây.
Triệu Gia Minh trêи mặt không nhịn được, ghì chặt hơi thở xuống nói: "Diệp tổng, chúng ta không cần phải học theo bọn trẻ đi cãi nhau. Các vị đang ngồi ở đây đều lý giải được tâm tình của ngài, nhưng vẫn hy vọng Diệp tổng tôn trọng nghị quyết của các vị cổ đông. Chúng ta là cộng sự nhiều năm, tôi tin rằng mặc kệ là ai cũng không muốn sự tình trở nên quá tồi tệ."
Phòng họp lại một lần nữa lâm vào trầm mặc kéo dài, tất cả đều nhìn Diệp Lâm Xuyên, chờ đợi quyết định cuối cùng của ông.
Thời gian từng chút từng chút trôi đi, đằng đẵng mấy phút, Diệp Lâm Xuyên chậm rãi giương mắt lên, thế mà ông lại cười được.
"Tôi đương nhiên sẽ không phủ nhận quyết định của mọi người." Ông đứng lên, nhìn Triệu Gia Minh nói, "Chỉ là vị trí này của tôi có chút cao, lúc Triệu tổng ngồi vào ngàn vạn lần đừng để bị đau eo."
Triệu Gia Minh hoàn toàn làm lơ sự trào phúng trong lời nói của ông, đứng dậy vươn tay.
Diệp Lâm Xuyên cười nhạt, giống như tránh né mèo hoang chó hoang mà tránh đi cái bắt tay kia, ngẩng đầu bước đi, mắt nhìn thẳng rời khỏi phòng họp.
"Diệp tổng, Thanh Hà và Diệp Nha đang ở phòng tiếp khách chờ ngài......"
Thấy ông ra ngoài, chờ đã lâu, trợ lý Hà vội vàng chạy đến, "Tôi đã liên hệ với bảo vệ bên kia, bọn họ đã đi tìm."
"Về sau không cần phải gọi tôi là Diệp tổng nữa." Mặt mày ông thanh lãnh, khi nói ra lời này hờ hững cứ như vui đùa.
Trợ lý Hà ngẩn người, bước chân thoáng dừng: "Cái gì?"
Thấy xung quanh không có người, Diệp Lâm Xuyên túm mạnh lấy trợ lý Hà, tiến đến bên tai hắn dùng giọng cực nhỏ nói: "Giúp tôi theo dõi Triệu Gia Minh." Nói xong vỗ vỗ vai trợ lý Hà, không để ý biểu tình kinh ngạc của hắn trực tiếp xoay người vào phòng tiếp khách.
Phòng tiếp khách rộng rãi sáng sủa, điểm xuyết vài cây xanh trong góc phòng làm cho tông sắc toàn bộ gian phòng trở nên vô cùng tươi sáng.
Ông đứng ở trước cửa, liếc mắt một cái đã thấy Diệp Nha cùng Diệp Thanh Hà ngồi ở trêи sô pha nôn nóng chờ đợi ông.
Diệp Lâm Xuyên tháo cà vạt xuống rồi vò thành một cục, tùy ý nhét vào trong túi, "Đi thôi."
Một lớn một nhỏ hai thân hình đều quay đầu nhìn lại.
"Tìm Tử ɖu͙ƈ."
Diệp Thanh Hà mím môi dưới, dắt tay Diệp Nha đi theo bên người của ba.
Tin tức Diệp Lâm Xuyên từ chức đã lấy tốc độ ánh sáng truyền tới tai của mỗi nhân viên trong công ty, tất cả mọi người đi ngang qua đều sẽ đưa tầm mắt kỳ lạ nhìn Diệp Lâm Xuyên. Dưới những ánh nhìn chăm chú như vậy, lưng Diệp Lâm Xuyên vẫn thẳng tắp, hai mắt quạnh quẽ, không hề bị ảnh hưởng một nào, thật giống như người bị chú ý đến không phải là ông vậy.
"Em trai, bọn họ đều đang nhìn em kìa." Diệp Nha không biết gì, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.
Ba người tiến vào thang máy, Diệp Lâm Xuyên ấn số, hơi rũ mắt xuống: "Như ngươi mong muốn, ta bị đuổi việc rồi." Ông lộ ra chút châm biếm, "Vừa lòng chưa, tiểu yêu quái?"
Ánh mắt đó có chút dọa người, Diệp Nha nhanh chống tránh ở sau lưng Diệp Thanh Hà, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn, vụng trộm quan sát ông.
Ông thật sự không ổn, ngay cả đám mây đen trêи đỉnh đầu cũng khuếch đại thêm một vòng.
Đến gara, Diệp Lâm Xuyên mới vừa lấy chìa khóa xe ra, đã bị nhân viên trong công ty từ đằng sau gọi lại.
Bả vai của đối phương hơi co lại, rõ ràng là kiêng kị Diệp Lâm Xuyên, sợ hãi nói: "Diệp tổng, dựa...... dựa theo quy định, ngài không thể sử dụng xe của công ty được nữa."
Chiếc xe ông chạy này đúng là viết tên của công ty, là tài sản của công ty, không sai.
Hai tròng mắt Diệp Lâm Xuyên ngưng tụ sóng ngầm, chỉ là trợ lí nhỏ phụng mệnh mà làm việc kia bị ánh mắt hung ác nào đó nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu tê dại, mắt thấy hắn sắp chịu không được nữa, một chuỗi chìa khóa màu đen từ phía đối diện bay tới rơi xuống mặt đất. Hắn không nói hai lời vội vàng nhặt lên, gấp rút chạy trở về.
"Ba......" Giọng nói Diệp Thanh Hà đầy lo lắng gọi.
Diệp Lâm Xuyên không đối mặt đáp lại, "Gọi xe tới đây sẽ không kịp, chúng ta bắt taxi đi."
"Vâng." Diệp Thanh Hà nắm chặt Diệp Nha, "Ba, ba có ổn không?"
Có ổn không?
Ông ổn, ổn không thể nào ổn hơn được.
Chỉ là......
Diệp Lâm Xuyên dừng bước liếc mắt về phía Diệp Nha, lạnh băng phun ra mấy chữ: "Ngươi chính là đồ sao chổi."
Trước nay đều được khen là tiểu yêu quái may mắn, khi nghe được câu nói này ―― tan nát cõi lòng.
Cô quên cả chớp mắt, hai tròng mắt trong trẻo tràn đầy ngạc nhiên, cho dù không nói gì, nhưng có thể nhìn ra cô rất bi thương.
"Ba! Sao ba có thể nói những lời như vậy với em ấy chứ!?" Diệp Thanh Hà cuống lên, khom lưng che kín lỗ tai Diệp Nha lại, "Sao ba lại đi tức giận với một đứa trẻ."
"Ta nói sai à?" Diệp Lâm Xuyên tức quá mà bật cười, tất cả những oán niệm dồn nén trong những ngày gần đây vào giờ phút này tất cả đều bùng nổ, "Từ khi nó đến cho tới hiện tại, ta đã có một ngày nào tốt lành chưa? Không có." Ông khom lưng bóp gương mặt Diệp Nha, nóng nảy bức người, "Cho dù ngươi cùng con gái của ta lớn lên giống nhau, nhưng ngươi cũng chỉ là thứ bản sao giả mạo mà thôi, ngươi vĩnh viễn đừng hy vọng xa vời rằng ta sẽ cho ngươi một xíu tình thương ba con nào."
"Ba!" Diệp Thanh Hà hất cánh tay của Diệp Lâm Xuyên ra, đau lòng nhìn cô bị bóp đỏ hết cả mặt, giọng điệu nhiễm chút nghẹn ngào, "Ngài rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Ngài không như ý liền trút giận lên Tử ɖu͙ƈ, hiện tại lại muốn trút giận lên Diệp Nha, nếu ngài thật sự bất mãn, thật sự không vui, thì không cần nuôi dưỡng chúng con nữa"
Hắn nuốt xuống chua xót, kéo tay áo đồng phục loạn xạ lau đi nước mắt đang tuôn trào mãnh liệt, bế Diệp Nha lên, đi về phía trước.
"Con không nên tới đây tìm ngài......"
Hắn đối với ba từng có rất nhiều mong chờ, nhưng thế nào mà lại coi hắn trở thành chỗ chỗ.
Hắn thông cảm cho nỗi khổ của ông, hiểu được nỗi vất vả của ông, mỗi khi ông đi vắng hắn nguyện ý gánh vác chức trách của cha mẹ.
Thế nhưng......
Ba chưa bao giờ nghĩ cho bọn họ, chưa từng có nửa phân trách nhiệm.
Diệp Thanh Hà cảm giác rất khó thở, hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống chỗ quẹo, ôm lấy ngực, đau đớn thở gấp, nước mắt theo gương mặt chảy dài vào trong miệng, không thấy vị mặn đâu, mà chỉ toàn chua xót.
"Anh?"
Nhìn đôi mắt Diệp Nha tràn đầy hoảng sợ, hắn nói không nổi được một lời an ủi, muốn giơ tay xoa đầu cô, nhưng các đầu ngón tay đều không cử động được.
Vào thời khắc cực kì khẩn cấp, mèo trắng lại lần nữa xuất hiện, nhắm mắt, truyền vào bên trong thân thể hắn một luồng khí trắng, thân thể mèo trắng theo luồng khí tiêu tán lại một lần nữa dần trở nên trong suốt.
Diệp Nha trong lòng kinh ngạc, một ý nghĩ chợt hiện lên.
"Cậu...... cậu là mẹ sao?"
Mèo trắng nhìn Diệp Nha, gật đầu.
Hô hấp Diệp Thanh Hà dần dần ổn định, không quá bao lâu đã bình phục lại.
Diệp Nha nắm chặt nắm tay, âm thầm hạ quyết tâm, nhỏ giọng hỏi: "Cậu biết anh Tử ɖu͙ƈ ở nơi nào đúng không?"
Mèo trắng lại gật đầu.
"Có thể nói cho tớ biết được được không?"
Nó yên lặng bay lơ lửng ở giữa không trung, dịu dàng đụng cái trán vào trán của Diệp Nha, ánh mắt xuyên qua làn sương mù mênh ʍôиɠ, Diệp Nha ở trong đám sương mù, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng quen thuộc kia.