Buổi chiều khi tan học Diệp Lâm Xuyên xuất hiện ở vườn trẻ.
Ông rất cao, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế ngút trời, vừa xuất hiện liền khiến cho mấy phụ huynh khác chú ý, càng dọa đến mấy bạn nhỏ chơi đùa ở bên cạnh, các bạn nhỏ vẻ mặt sợ hãi, cùng nhau lùi về sau kéo dài khoảng cách.
Diệp Lâm Xuyên từ nhỏ đã không được trẻ con và các động vật yêu thích, cũng không có cảm thấy bất ngờ gì, ông nhìn thẳng làm như không thấy đi thẳng tới lớp mầm, cong ngón tay gõ gõ cửa: "Xin chào, tôi là phụ huynh Diệp Nha."
Âm thanh đột nhiên vang lên làm Diệp Nha đang ngồi trêи ghế ngẩng đầu lên, ngẩn người, ánh mắt khó có thể tin được dừng trêи người cô Lưu.
Diệp Nha rất nhanh đã hiểu được là cô Lưu gọi người đến, nhất thời tức giận, nhảy lên lớn tiếng tố cáo: "Cô giáo là kẻ lừa đảo! Sao cô lại gọi phụ huynh tới, cô đã đồng ý với con không gọi phụ huynh tới rồi mà!"
Cô tức giận, không thể tin được cô giáo Lưu mà mình tín nhiệm đảo mắt liền bán đứng cô, rõ ràng hai người đã thỏa thuận rồi, thế mà cô giáo lại thản nhiên không giữ lời hứa.
Là Tiểu Diệp Tử đã tính toán sai rồi! ! !
Cô giáo Lưu lúng túng cười cười, do tố chất nghề nghiệp nên rất nhanh cô đã nghĩ ra biện pháp ứng đối: "Cô không có lừa con nha."
"Cô có!"
"Con nhớ kỹ lại xem khi nãy cô có đồng ý với con không?"
Diệp Nha cúi đầu cẩn thận nhớ lại cuộc nói chuyện khi nãy, hình như... hình như cô không đồng ý thật, cô chỉ đồng ý giúp mình giữ tiền, không đồng ý không gọi phụ huynh...
Hai tay cô giáo Lưu chống đầu gối, khom lưng cười nhìn cô: "Còn nữa, cô cũng không nhận hối lộ của con nha~ "
Cô chu miệng không nháo nữa, rầu rĩ không vui trở lại vị trí của mình.
Cô Lưu cười tươi, lại một lần nữa nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên.
Ông trong ấn tượng của cô không quá giống nhau, trẻ hơn và cũng đẹp trai hơn, khắp người lộ ra một luồng hơi thở "Nhà ta có hầm mỏ", Cô Lưu lẳng lặng đánh giá Diệp Lâm Xuyên vài giây, đột nhiên cảm giác thấy nhìn rất quen mắt, suy nghĩ một lát, mắt cô giáo Lưu trừng lớn, ngạc nhiên lên tiếng ――
"Diệp, Diệp Lâm Xuyên?"
Tất nhiên là cái vị giàu có nhất bởi vì nợ nần quấn quanh người mà huyên náo sôi sùng sục, Diệp Lâm Xuyên!
Cô cho rằng ba của Diệp Nha chỉ là trùng hợp trùng tên với đối phương, cho rằng nhà Diệp Nha chỉ đơn giản là rất có tiền, làm sao cũng không nghĩ tới sẽ có liên quan đến Diệp gia.
"Hình như cô biết tôi, vậy tôi không cần giới thiệu nữa." Diệp Lâm Xuyên lãnh đạm liếc mắt nhìn Diệp Nha, "Nó lại gây ra chuyện?"
Bọn nhỏ hầu như đều được phụ huynh đón đi rồi, phòng học náo nhiệt nhất thời yên lặng hơn không ít.
"Chúng ta vào bên trong nói chuyện đi." Cô Lưu đi sang hướng phòng nghỉ trưa, "Nha Nha cũng tới đây đi."
Diệp Nha trừng mắt nhìn Diệp Lâm Xuyên, đeo sách nhỏ lên bất đắc dĩ theo vào.
Trước tiên cô Lưu lấy tiền ra trực tiếp giao cho ông: "Đây là của Diệp Nha ngày hôm nay đã mang đi."
Trong túi đựng một tập tiền một trăm tệ màu đỏ mới tinh, Diệp Lâm Xuyên cau mày, xoay qua nhìn Diệp Nha hai lần.
"Nha Nha nói là do mình kiếm được, tôi lo trẻ con sẽ làm mất, nên đã giữ hộ."
Diệp Lâm Xuyên nắm chặt giấy túi, nhìn cô từ trêи cao xuống nói: "Tiền từ đâu mà có?"
Ông nói chuyện vẫn hung dữ như vậy, trong giọng nói mơ hồ mang theo một sự chất vấn, như là đang hoài nghi lai lịch tiền của cô, hoặc là nói hoài nghi nhân phẩm của cô.
Diệp Nha lập tức cảm thấy oan ức, nước mắt nhanh chóng đảo quanh vành mắt.
"Ta hỏi nhóc, nhóc khóc cái gì?" Diệp Lâm Xuyên không kiên nhẫn nói, "Tiền này là trộm được của Hạ gia sao?"
Hai ba con nói chuyện với nhau mà không có một chút dịu dàng nào, thậm chí còn có thể thấy được mùi thuốc súng trôi nổi khắp trong không khí., cô giáo Lưu có thể nhìn ra người ba này thật sự không hề xem Diệp Nha là con gái. Cô làm cô giáo chăm sóc Diệp Nha lâu như vậy, đối với cô gái nhỏ này tất nhiên là sẽ có thương tiếc bảo vệ.
"Ba Diệp Nha, mời ngài chú ý cách nói chuyện."Cô giáo Lưu bất mãn hà trách, nhẹ nhàng kéo cánh tay Diệp Nha, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô "Có lời gì trực tiếp nói với ba con, cô ở đây."
Diệp Nha hít hít mũi, đầu ngón tay trắng như tuyết xoắn xuýt, một mực rũ mắt không nhìn vào mặt ông, qua hồi lâu Diệp Nha mới nghẹn ngào mở miệng: "Con, con lén lút đi chụp hình kiếm tiền, chú Vương còn có ông Trình đều là người tốt, bọn họ trả cho Nha Nha một giờ một ngàn tệ~ "
Diệp Nha nói xong, nước mắt rơi xuống: "Con muốn kiếm tiền cho anh hai chữa bệnh."
Giọng nói cô mềm mại, với vô số oan ức và buồn rầu.
Thân mình Diệp Lâm Xuyên chấn động, đáy mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên cực nhỏ.
"Là người trước kia tới nhà tìm nhóc?" Diệp Lâm Xuyên không nhớ rõ tên, nhưng đối với việc phát sinh ngày đó có ấn tượng sâu sắc, qua lâu như vậy làm sao cũng không nghĩ đến Diệp Nha vẫn chưa ném tấm danh thϊế͙p͙ kia, thậm chí còn tìm tới họ.
Nói như vậy...
Cô rời khỏi nhà đi đến nhà của Thư Mỹ Thần không phải vì những ngày tháng tốt đẹp, mà là vì muốn tránh khỏi tầm mắt của ông để kiếm tiền? ?
Đáy lòng Diệp Lâm Xuyên trào dâng ngũ vị tạp xúc, đại não trống không, có chua xót cũng có sự khó tin.
Ông khó mà có thể tin được cái đứa trời sinh là nhân bản kia lại vì con trai mình mà lo âu;
Khó mà có thể tin được cô sẽ vì người khác mà vất vả;
Cũng khó mà có thể tin được vì né tránh ông mà nghĩ ra biện pháp như thế.
Không thể không nói cô thật rất thông minh, hết thảy hành vi đều vượt ngoài những dự tính của Diệp Lâm Xuyên.
Yết hầu Diệp Lâm Xuyên khẽ chuyển động, chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn Diệp Nha đang khóc, giọng nói dịu dàng hơn không ít: "Sao trước kia nhóc không nói với ta?"
"Em lại... lại không nghe lời của chị." Diệp Nha nước mắt lứn tròng, "Em cũng không thích chị, chị... chị cũng không muốn nói chuyện này với em, em sẽ mắng mắng..."
――Em sẽ mắng chị.
Không khí đột nhiên trầm xuống.
Diệp Nha so với những người khác cũng hiểu được tâm tình của người lớn. Ông không thích cô chính là không thích, dù cho ôm cô một cái, xoa xoa cô cũng chỉ là hứng thú nhất thời, ngày thứ hai nên căm ghét thì vẫn là căm ghét. Diệp Nha biết ông đem tất cả chuyện xui xẻo đều đổ lên người mình, cô không biết giải thích thế nào, cũng giải thích không được.
Bởi vì cô là trẻ con.
Người lớn chưa bao giờ muốn nghe lời trẻ con nói chuyện cả.
Diệp Lâm Xuyên há hốc miệng, yết hầu tựa như là bị nhựa cao su dính lấy, không phát ra được một chút âm thanh nào, bàn tay đặt trêи đầu gối chậm rãi nắm lại, nhìn cô, trong mắt có xoắn xuýt cũng có xấu hổ về bản thân mình khó có thể phát giác.
Trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng khóc nhỏ bé nức nở của Diệp Nha.
Cô Lưu ôm lấy cô dỗ dành, chờ tâm tình Diệp Nha bình tĩnh lại mới nói: "Nha Nha đi ngoài trước có được không, cô có lời muốn nói với ba con."
Diệp Nha ngoan ngoãn gật đầu, quệt nước mắt ra khỏi phòng, còn không quên đóng cửa phòng lại.
Cô giáo Lưu thở dài một tiếng, kéo ghế qua mời Diệp Lâm Xuyên ngồi: "Diệp tiên sinh muốn uống nước không?"
Ông lắc đầu.
Cô Lưu cũng không miễn cưỡng, nói thẳng: "Ngày hôm nay tôi phát hiện tiền và đã cùng Diệp Nha nói chuyện thì con bé lại cho rằng tôi hiểu lầm cô bé trộm tiền, Diệp tiên sinh ngài có biết điều này có nghĩa là gì không?"
Diệp Lâm Xuyên lại lắc đầu.
"Cô bé so với bạn cùng trang lứa mẫn cảm hơn rất nhiều." Cô Lưu nói tới điểm trọng yếu, "Dựa theo phương thức tư duy của bọn nhỏ ở cái tuổi này, khi tôi hỏi tiền từ đâu ra thì bọn nhỏ sẽ nói rõ nguồn gốc. Nhưng mà Diệp Nha không giống vậy, cô rất sợ bị hiểu lầm, thậm chí có thể quan sát và hiểu được suy nghĩ của người lớn. Sau đó đưa ra câu trả lời và sự phán đoán."
"Diệp Nha so với bạn cùng trang lứa cũng thông minh hơn rất nhiều, cho dù là trí nhớ hay là sức sáng tạo đều cao hơn các bạn cùng trang lứa, cô bé cũng rất dễ dàng được người khác tín nhiệm, dùng tốc độ nhanh nhất hòa vào hoàn cảnh với người khác. Theo lý thuyết thì đây là chuyện tốt, nhưng tôi lại rất lo lắng cho cô bé..."
Cô Lưu từ trong cặp văn kiện lấy ra bài tập của Diệp Nha, "Đây là tranh mà cô bé vẽ ngày đó, mặt trêи còn viết chữ, ngài nhìn một chút đi."
Diệp Lâm Xuyên nhận lấy.
Trêи bức vẽ chỉ có một mảnh lá xanh non, nhỏ bé điểm xuyết trêи mặt giấy trắng tinh, dưới góc phải có viết mấy hàng chữ non nớt ――
《 Lục Nha 》
Lục Nha là đứa trẻ của mùa xuân.
Gió thu trộm nó đi, đưa cho mùa đông.
Lục nha bị lạc đường ở trong tuyết.
Rất rõ ràng, phần giấy trắng cô cố ý chừa lại là tuyết trắng, như vậy là cái cây nho nhỏ này là――
Là chính cô.
Cô cảm thấy mình bị bỏ rơi...
Tay Diệp Lâm Xuyên nắm lấy tờ giấy không khỏi căng chặt, vẻ mặt từ từ phức tạp.
"Nha Nha hình như rất cô đơn, rất khát vọng ba mẹ." Cô giáo Lưu hít một hơi thật sâu, "Trẻ nhỏ ở độ tuổi từ ba đến năm tuổi rất quan trọng, Nha Nha lại thông minh hiểu chuyện như vậy, hi vọng sau khi về nhà phụ huynh có thể quan tâm cô bé nhiều hơn, tuyệt đối không nên để cô gái nhỏ thương tâm."
"Tôi đã nói nhiều như thế, Diệp tiên sinh có thể mang Diệp Nha về nhà rồi."
Diệp Lâm Xuyên hoảng hốt hoàn hồn, ánh mắt ngập ngừng: "Cái này tôi có thể mang về không?"
"Đương nhiên có thể."
Diệp Lâm Xuyên cất bức tranh đi, đứng dậy ra mở cửa.
Hoàng hôn buông xuống, cô ngồi trêи ghế vẽ vời một mình, bóng lưng nhỏ bé bị ánh sáng ấm áp nuốt chửng. Rõ ràng đó hẳn là một bức tranh rất ấm áp đơn thuần, nhưn không hiểu Diệp Lâm Xuyên lại nhìn thấy chút cô đơn tịch mịch.
Ông hít một hơi thật sâu, tiến lên cầm lấy túi sách đem tiền bỏ vào, lại thu dọn bút vẽ, giấy vẽ ở trêи bàn, "Chào tạm biệt cô giáo đi."
Diệp Nha ngồi ở trêи ghế không động đậy.
Diệp Lâm Xuyên nhìn xuống cô: "Nhóc muốn qua đêm ở đây?"
"Chị không muốn quay về cùng em." Diệp Nha khoanh hai tay trước ngực, môi nhếch lên, cố chấp nghiêng đầu đi, để cho ông một đường cong của gò má.
Cô Lưu lúc này cũng đi ra, phụ hoạ thêm: "Nha Nha ngoan, nhanh cùng ba về nhà đi. Cô đã nói chuyện với ba con rồi, sau này ông ấy sẽ nói chuyện cẩn thận với Nha Nha, sẽ không hung dữ với Nha Nha nữa." Nói xong lại hất cằm lên "Đúng không, ba Diệp."
Diệp Lâm Xuyên thấp giọng ừ một tiếng.
Diệp Nha mới không tin cô giáo chỉ bằng dăm ba câu liền có thể thay đổi cách nhìn của em trai đối với cô, nhưng cũng biết mình lại ở chỗ này chính là gây thêm phiền phức cho cô giáo cùng vườn trẻ, thế nên cô đứng dậy vẫy tay với cô Lưu một cái, ôm túi sách vào ngực, như con chim cánh cụt tự đi ra khỏi lớp.
Diệp Lâm Xuyên gật đầu tạm biệt với cô Lưu, sải bước theo sau.
"Anh Thẩm Nhiên đâu?" Diệp Nha tìm khắp sân cũng không thấy bóng dáng Thẩm Nhiên đâu, có chút bối rối.
"Ngồi xe trường học trở về rồi."
Diệp Nha không hỏi nhiều, vừa đi vừa lật tiền trong bao bì đếm.
"Một phân cũng không lấy, đi đi thôi."
Diệp Nha không để ý tới lời giục của Diệp Lâm Xuyên, chăm chú đếm tiền, nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng coi như đã được để xuống.
"Nếu như em không cho chị kiếm tiền, hai ta đoạn tuyệt quan hệ." Diệp Nha đeo túi sách lên vai, đón những tia nắng cuối cùng của ngày đàng hoàng trịnh trọng nói.
Diệp Lâm Xuyên nở nụ cười: "Đoạn tuyệt quan hệ?"
Diệp Nha: "Quan hệ "bà em".
"... ?"
Quan hệ bà em là cái quan hệ quỷ gì? ? ?
Diệp Nha theo Diệp Lâm Xuyên đi ra cổng trường, một chiếc xe điện màu xanh biếc được dựng lẻ loi ngoài cổng trường. Diệp Lâm Xuyên mặt không cảm xúc đi tới mở khóa xe, ngồi lên chỗ phía trước, suy nghĩ một chút lại leo xuống, xoay người ôm lấy cô đặt lên trước, thuận tiện cầm cái mũ bảo hiểm màu phấn hồng quen thuộc đội lên đầu cô.
Hai tay Diệp Lâm Xuyên nắm tay lái, khởi động xe điện.
Cô Lưu mới vừa lái xe tới được một đoạn nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt thấy kinh sợ, cửa sổ xe trượt xuống đối mặt với Diệp Lâm Xuyên: "Diệp tiên sinh...đi xe đến à?" Nói xong đánh giá Diệp Lâm Xuyên từ trêи xuống dưới, người đàn ông cao to lạnh lùng cùng chiếc xe điện màu xanh biếc hoàn toàn không phù hợp, bên trong rổ xe còn có sấp giấy nhỏ, dựa vào thị lực vô cùng tốt của cô Lưu nhìn thấy ngay phía trêи có mấy chữ――
《 Khám Nam khoa, hãy đi bệnh viện XX. 》
Vừa nhìn biết ngay là tờ rơi ven đường.
Mí mắt cô nhảy một cái, đột nhiên muốn cười.
Diệp Lâm Xuyên làm bộ không nhìn thấy sự trêu ghẹo ở đáy mắt của cô Lưu.
Thực ra thì ông vẫn còn có hai chiếc xe nữa ở bên ngoài, một chiếc đơn giản là không nuôi nổi, một chiếc ở chỗ trợ lý Hà, nhưng trợ lý Hà nói đang ở trạm bảo dưỡng, tháng sau mới có thể lấy được. Diệp Lâm Xuyên ngày hôm nay vốn là muốn lái đến, kết quả bị Thẩm Trú lạnh lùng ngăn cản.
"Chú Diệp, gần đây chú chi tiêu cho xe quá nhiều rồi ạ."
Diệp Lâm Xuyên cũng suy nghĩ một hồi, chuyện đã đến nước này nên tiết kiệm thì hơn, nhưng ông lại không muốn ngồi xe buýt, bất đắc dĩ chỉ đành mượn chiếc xe điện của bác gái hàng xóm, cũng may chiếc xe điện này dễ lái, thích ứng một lúc là được.
Diệp Lâm Xuyên không nhìn cô giáo Lưu nữa, văn tay lái một cái, xe điện màu xanh biếc trượt nhanh xuống đường lớn.
kỹ thuật lái xe của ông đầy vẻ miễn cưỡng, xiêu xiêu vẹo vẹo như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngã chổng vó ra vậy.
Diệp Nha đẩy mũ lên, hiện tại đang là giờ cao điểm tan tầm, núi xe biển người, con đường không có một khe hở.
Đột nhiên, một mùi thơm nhẹ nhàng bay qua, chóp mũi Diệp Nha động động, ngẩng đầu lên nói: "Con đói bụng."
Diệp Lâm Xuyên chờ đèn đỏ chuyể sang màu xanh, mặt không cảm xúc: "Vườn trẻ không phải có cơm sao."
"Ăn không no." Diệp Nha sờ sờ chiếc bụng nhỏ, ngày hôm nay cô có tâm sự, cơm chiều không làm sao ăn được, nên bây giờ mới đói bụng sớm như vậy.
Diệp Nha nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy một quán bán hàng ở bên cạnh, đầu lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ: "Em trai, chị muốn ăn cái kia."
Diệp Lâm Xuyên vẫn nhìn thẳng: "Không có tiền."
"Chị có!" Có tiền chính là có sức lực dồi dào, Diệp Nha vỗ vỗ túi sách, "Chị có tiền!"
Trẻ con mà ầm ĩ lên là rất làm phiền người khác, Diệp Lâm Xuyên quay đầu xe, dẫn Diệp Nha đi tới con đường đối diện.
Con đường này toàn là cửa hàng thức ăn, ven đường xếp đầy bàn nhỏ, mỗi quán hầu như đều có đàn ông mặc áo sát nách cùng chuyện trò vui vẻ với những người phụ nữ. Chén rượu va chạm, ánh đèn huyên náo, tràn ngập không khí phố phường.
Diệp Lâm Xuyên đời này chưa từng tới nơi như thế này bao giờ cả, lông mày nhếch lên đầy sự ghét bỏ.
Diệp Nha kéo Diệp Lâm Xuyên tới một cửa hàng đồ nướng, nhìn mấy xâu thịt trêи lửa than, Diệp Nha ɭϊếʍ môi một cái, nuốt nước bọt ừng ực.
"Muốn ăn gì nào?" Trong miệng ông chủ ngậm cây tăm xỉa răng, híp mắt hỏi bọn họ.
Diệp Nha chỉ vào xâu thịt trêи bếp lò nói: "Con muốn thịt thịt!"
Ông chủ bị chọc cười: "Nhưng mà thịt thịt gì nào?"
Diệp Nha không biết tên gọi, đành quay đầu nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên.
Ông nói: "Tùy tiện vài món."
"Được thôi, ngồi xuống đi, lập tức có liền."
Diệp Nha nhảy nhót tìm một cái bàn ngồi xuống.
Hiện tại đang là giờ cao điểm, cái bàn kia còn chưa kịp lau, mặt trêи dính đầy dầu mỡ, Diệp Lâm Xuyên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không ngồi xuống, lẳng lặng đốt điếu thuốc đi sang bên cạnh.
Xâu thịt rất nhanh được mang lại, Diệp Nha trái một xâu phải một xâu, thấy bóng dáng cô đơn của Diệp Lâm Xuyên, đứng dậy đưa một xâu tới: "Cho."
Diệp Lâm Xuyên cúi đầu.
Một khuôn mặt nhỏ lấm lem, khóe miệng tèm lem mỡ, trêи mặt còn dính ớt, Diệp Lâm Xuyên không nhìn nổi, móc khăn giấy ra tự mình lau cho cô.
"Cho em ăn này." Diệp Nha nhón chân lên, cánh tay nhỏ nâng cao lên một chút.
"Ta không ăn." Diệp Lâm Xuyên chê không sạch sẽ, từ chối ăn.
"Ăn đi~ "
"Không ăn."
"Ăn đi ăn đi mà~ "
Cây xiên tre nhọn hoắt đưa qua đưa lại làm Diệp Lâm Xuyên một trận hãi hùng khϊế͙p͙ vía, cau mày nhận lấy, dè dặn cắn một miếng. Miếng thịt vừa chín tới, bên ngoài hơi xém, nước thịt tràn ra khắp khoang miệng, thơm đến mức muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Mẹ nó ngon thật sự!
Diệp Lâm Xuyên cũng không chê bẩn nữa, ngồi xuống ghế bắt đầu ăn.
Cô gái nhỏ mà nên ăn ít, ăn hai xâu đã no rồi.
"Cùng ta nói chuyện một lát."
Cô mê man nghiêng đầu.
"Chuyện nhóc ký hợp đồng kia." Diệp Lâm Xuyên hỏi, "Là Thư Mỹ Thần giúp nhóc làm sao?"
Hạ gia chỉ có mình Thư Mỹ Thần là rảnh rỗi, chồng bà khẳng định sẽ không rảnh đến nỗi đi lo mấy việc này, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có Thư Mỹ Thần khả nghi nhất. Chắc ban đầu cũng có chút do dự, nhưng do không chịu nổi cô gái nhỏ này nhõng nhẽo nài nỉ, nếu như đi bán manh một chút thôi cũng sẽ khiến cho người khác tước vũ khí đầu hàng.
Ai ngờ Diệp Nha thề thốt phủ nhận: "Không phải chị ấy."
Lời này làm lòng hiếu kỳ của Diệp Lâm Xuyên bốc lên: "Vậy là ai?"
"Không nói cho em." Đây là bí mật nhỏ của Diệp Nha, sẽ không dễ dàng để em trai biết được đâu.
Diệp Lâm Xuyên nhíu mi, dò hỏi: "Lão Hạ?"
Cô lắc đầu, mặc kệ Diệp Lâm Xuyên hỏi thế nào cô cũng đều lắc đầu, ngậm miệng không nói một câu.
Diệp Lâm Xuyên hừ lạnh, lưng dựa ra sau, khinh thường nói: "Nhóc có nói không thì bảo?"
Hừ!
Cô không thèm nói!
Diệp Nha liếc nhìn cây xiên tre trêи bàn, yên lặng đặt hai xâu mình đã ở phía trước, mở túi xách ra,,từ bên trong lấy ra tờ một trăm tệ, giơ tay lên quơ quơ: "Chú ơi, con muốn tính tiền! Chú giúp con đóng gói thêm 15 xâu mang về nha!"
"Có ngay, 81 tệ tính 80 tệ đi." Ông chủ lau tay nhận tiền, thấy cô gái nhỏ trả tiền liền nở nụ cười hỏi "Giúp ba trả tiền à?"
Diệp Nha đếm đầu ngón tay tính toán một lát, "Không đúng không đúng, không phải 81 tệ."
Phụt, cô bé này còn biết tính toán cơ à.
Ông chủ nhẫn nại hỏi: "Vậy là bao nhiêu?"
Diệp Nha chỉ chỉ Diệp Lâm Xuyên, mặt mày nghiêm nghị nói: "Chúng ta chia ra trả tiền."
Mới vừa ăn xong chuẩn bị rời đi, Diệp Lâm Xuyên: "? ? ?"
Diệp Nha dùng giọng nói non nớt: "Chúng ta cam pu chia."
"? ? ?"
Cam pu chia?
Con thỏ nhỏ chết bầm này còn biết cam pu chia?
Hai người ngồi gần đó nhìn sang, thấy Diệp Nha chăm chú tính toán, nhất thời cười phá lên.
Ông chủ cũng chưa từng thấy đứa nhỏ nào như vậy, "Được, vậy coi như của con năm mươi."Ông nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên, "Của anh là ba mươi."
Diệp Lâm Xuyên nhíu mày, trừng mắt nhìn Diệp Nha một cái rồi cho tay vào túi lấy tiền.
Túi áo bên trái trống không, bên phải cũng trống không.
Đừng nói bóp tiền, điện thoại di động cũng quên mang.
Diệp Nha nhìn ra ông đang lúng túng, con mắt sáng lên: "Chị có thể cho em mượn ~ "
Diệp Lâm Xuyên hít sâu một cái: "Được, mượn."
Diệp Nha đắc ý trả tiền, trong lúc thối tiền lẻ thì thuận tiện kêu ông chủ đổi tiền lẻ thành mấy thứ vụn vặt.
Cô xếp gọn tiền, cầm xâu thịt, xoay người để Diệp Lâm Xuyên ôm lên xe.
***
Hai người về đến nhà mang hương đồ nướng lan tỏa khắp căn phòng, bốn anh em vừa vui sướиɠ khi thấy cô trở về mà, vừa chảy hết cả nước miếng khi nhìn đồ ăn còn nóng hổi trong túi. Diệp Nha đưa đồ nướng còn nóng cho bọn họ, Diệp Lâm Xuyên sang nhà đối diện đưa chìa khoá, thuận tiện nhờ bác gái hàng xóm sang tắm rửa giúp cô.
Bác gái sát vách họ Tiền, hơn năm mươi tuổi, hiện tại đang làm việc ngay tại nhà, tướng mạo rất hiền hòa, trời sinh một lòng nhiệt tình.
Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ Diệp Nha ngồi trong bồn tắm lớn, trong bồn nước còn có mấy con vịt màu vàng đang bơi.
Bác Tiền giội nước nóng lên lưng Diệp Nha trước: "Trong nhà con nhiều anh em quá, thật không dễ dàng chút nào đâu?"
Một người đàn ông chăm sóc năm, sáu đứa bé, nhìn thôi cũng thấy mêt.
Diệp Nha gật đầu thật mạnh, "Đúng thật không dễ dàng."Bây giờ cô đang kiếm tiền nuôi gia đình, nếu như không làm việc cho tốt, các anh trai sẽ chết đói. Nghĩ đến gánh nặng trêи vai, Diệp Nha thở dài thật sâu.
"Cho nên mới nói trong nhà mà không có phụ nữ là không được, nhìn ba con cũng không giống như người biết làm việc."
Lần trước Diệp Lâm Xuyên qua trả chìa khoá, bác gái cố ý để ý đến đôi tay của ông một chút, oái, đầu ngón tay so với con gái còn mềm hơn, một chút nếp nhăn cũng không có, cơ thịt ở ngón tay cái trắng nõn như thể bấm ra được nước vậy, những đàn ông như thế này nhìn thì có vẻ cao lớn khỏe mạnh đấy, nhưng thật ra...dù đặt ở công trường chuyển gạch cũng chả ai muốn.
Diệp Nha gật đầu lần thứ hai: "Em ấy không biết làm việc nhà, tính tình cũng không tốt, vì thế con phải hiểu chuyện hơn một chút." Nhanh lên một chút lớn chống cái nhà này lên!
Lời nói này được phát từ miệng của một cô gái nhỏ mới có 3 tuổi thật biết chọc vào lòng người khác, khóe mắt bác Tiền chảy xuống hai giọt lệ: "Người ta hay nói con có mẹ thì quý giá như ngọc, mất mẹ rồi con như cỏ dại bơ vơ. Haizz, sau này muốn ăn cái gì thì cứ nói với bác, không cần làm khách, bác có một thằng con làm đầu bếp, đều có thể làm cho các con. Mấy anh em
con còn nhỏ, phải được ăn uống thật tốt vào."
Nói mới nhớ trong nhà mới vừa mua dưa hấu còn chưa bổ, chờ một lát nữa đưa tới cho bọn nhỏ ăn.
Trong tay Diệp Nha nắm con vịt nhỏ lầm bầm: "Con có mẹ thì quý giá như ngọc, mất mẹ rồi con như cỏ dại bơ vơ~~ "
Bác Tiền bị chọc cho cười, cũng không chữa lại, để tùy cô hát.
Cô rất nhanh đã tắm xong được bác Tiền ôm đi ra, mười lăm xâu thịt sớm đã bị mấy anh em chia ra ăn không còn một mống, lúc này tất cả đều đang vây quanh ở trước bàn làm bài tập, thấy Diệp Nha đi ra, bọn họ cùng nhau nhìn sang.
Cô gái nhỏ vừa tắm xong, thơm ngát, đôi mắt vẫn còn dính hơi nước.
Bác Tiền thả Diệp Nha xuống, về nhà mình ôm dưa hấu qua cho bọn họ ăn.
Diệp Nha không ăn dưa hấu, xoay người mở cặp sách, lấy tiền ra, xếp tiền vào những bao bì khác nhau, nhảy xuống ghế đi tới trước mặt mọi người.
Cô gái nhỏ hai tay chắp sau lưng, như là có lời muốn nói.
"Em..." Mặt Diệp Nha hồng hồng lên, "Em đi kiếm tiền! !"
Mọi người không rõ vì sao, Diệp Lâm Xuyên đã biết được tất cả, không có biểu cảm gì.
Diệp Nha kiêu ngạo ưỡn ngực, "Nha nha phát tiền tiêu vặt cho mọi người."
Tiền tiêu vặt? ? ? ?
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, đều mơ hồ.
Diệp Lâm Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu cúi đầu xuống dưới, không ngăn cản.
"Anh hai."
Diệp Thanh Hà bị gọi tên mờ mịt đứng dậy đi qua.
"Cho." Diệp Nha đặt vào tay hắn một cái "hồng bao" hình chữ nhật, cái phong bao này là Diệp Nha đã làm trong thủ công ở trường học hôm nay, bên trêи còn viết tên.
Diệp Thanh Hà.
Khóe mắt Diệp Thanh Hà giật một cái, nghĩ thầm cô gái nhỏ này thì có thể kiếm được mấy đồng cơ chứ, phỏng chừng trong bao này đựng có năm tệ, hắn không đành lòng đả kϊƈɦ em gái, phối hợp nhận lấy: "Cảm ơn Nha Nha."
Diệp Nha gật đầu một cái: "Thẩm Trú."
Tất nhiên là phải có anh trai này rồi.
Thẩm Trú nhẫn nhịn cười đi tới.
"Cho!"
Trêи phong bao ghi: Thẩm Xích Đán(*).
_________________________
*Tên của Thẩm Trú, từ Trú nghĩa là "ban ngày", gọi là Thẩm ban ngày. Còn tên mà Nha Nha ghi là Thẩm Xích Đán, dịch sương sương ra thì là, Thẩm buổi sáng...
_________________________
Thẩm Trú: "..." Đây là đem tên hắn phân thây ra sao.
"Thẩm Nhiên."
"Tử ɖu͙ƈ."
Diệp Nha gọi từng người lên, cuối cùng chính là ――
Ánh mắt cô rơi vào Diệp Lâm Xuyên ngồi trong góc đang im lặng ăn dưa hấu, hắng giọng: "Diệp Lâm Xuyên, mau tới lãnh tiền tiêu vặt!"
Phụt ――!
Đột nhiên lên có người "nhảy vào mồm" khiến Diệp Lâm Xuyên bị sặc.
Ông phun hạt dưa hấu ra ho khan hai tiếng, kinh ngạc khi mình cũng có phần.