Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 71



Edit: Soli

Beta: Darn, Chin 🌸

Quần áo che khuất tầm nhìn, nhưng không che được gió rít bên tai.

Cô nhắm mắt run rẩy, trong đầu không tự chủ được tưởng tượng ra khuôn mặt kinh khủng của một mụ phù thủy đang đứng ngoài cửa sổ nhìn cô chằm chằm, không chừng muốn nhân lúc không ai để ý mà ăn thịt cô.

Diệp Nharất sợ, trong lúc sợ hãi lại cảm nhận được làn da mát lạnh của Diệp Lâm Xuyên, điều này giúp giảm cảm giác nóng rát do sốt gây ra một cách hiệu quả. Diệp Nha chợt nảy ra ý nghĩ, áp sát khuôn mặt nóng rực lên lồng ngực của Diệp Lâm Xuyên.

Thoải mái ~~

Sống lưng Diệp Nha thả lỏng, thoải mái thở ra một hơi.

Nhìn khối căng phồng trêи ngực, Diệp Lâm Xuyên bất lực hồi lâu, mới nói: “Cái gì mà phù thủy, phù thủy ở đâu ra, mau ra đây đi.” Ông muốn biết trêи đầu Diệp Nha chứa đầy thứ gì, cả ngày không phải ba ba là cỏ bốn lá thì lại đến mụ phù thủy già, không thì lại là mấy thứ kỳ quái khác, hay những điều kỳ lạ khác.

Không thể là thứ gì dưới mặt đất mà một đứa trẻ có thể nghĩ ra sao?

Diệp Nha lo lắng cắn môi, đầu càng kề sát hơn một chút: "... Có nói trong sách."

"Nói cái gì?"

   “Một đứa trẻ không nghe lời sẽ bị phù thủy nguyền rủa…” Cơ thể cô lại bắt đầu ngứa ngáy, cô buộc mình phải tự thôi miên, cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu của mình, run rẩy nói: “Phù thủy, phù thủy cố ý đến để nguyền rủa ta, bởi vì ta lén ra ngoài khiến cho các anh lo lắng”.

   Chắc chắn là như vây.

   Mụ phù thủy biết Nha Nha không nghe lời nên đêm qua đã bay đến trừng phạt cô .

Nhưng cô đã biết là sai, tại sao mụ phù thủy không để cô đi?  Lại còn  đặt gió ma để dọa quỷ.

   Thật quá đáng (?)

   Cô thật là tội nghiệp.

   Cô là con quái vật nhỏ tội nghiệp  nhất trêи thế giới.

   Diệp Nha chìm i vào nỗi buồn và không thể kìm chế được bản thân, miệng Diệp Lâm Xuyên giật giật, ông vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

   "em trai, ta xin lỗi"

   Giọng nói trẻ con trong quần áo nhàn nhạt, Diệp Lâm Xuyên rũ mắt xuống, mở cổ áo nhìn vào trong.

   Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực của hắn, lông mi run rẩy run rẩy, mái tóc đen xoăn như sợi len, rối bời dính lên làn da ông.

   "Ta, ta nghĩ thấu rồi."

   Diệp Lâm Xuyên theo lời hỏi: "nhóc nghĩ thấu cái gì?"

   "Quan tâm đến một người không chỉ là khen ngợi; còn có thể là đánh là mắng." Diệp Nha ra vẻ chững chạc nói, như một cụ bà  trăm tuổi nhìn thấu cả thế giới, "Đây có thể là chiều sâu của tình yêu mà cô giáo đã nói, thương cho roi cho vọt~"

   Giáo viên của lớp học trực tuyến đã dạy Diệp Nha rất nhiều điều, cô quên rất nhiều và nhớ cũng rất nhiều.

  HÔm nay khó chịu đột nhiên nhớ tới lời dạy của cô giáo và biểu cảm lúc đánh mình của Diệp Lâm Xuyên,  trong tức giận có lo lắng, trong lo lắng có ghét hận , cảm xúc rất phức tạp, lúc đó cô còn chưa biết, nhưng bây giờ thì biết rồi. 

   Tốc độ thay đổi chủ đề của đứa trẻ khiến người ta mất cảnh giác, Diệp Lâm Xuyên sững sờ một lúc mới miễn cưỡng theo nhịp điệu của cô, thấp giọng nói: “trẻ con phải có dáng vẻ của trẻ con, nhóc thấy đây là lời của trẻ con nên nói sao?” Diệp Lâm Xuyên lôi cô ra khỏi áo mình, "Ngủ đi, ngày mai sẽ ổn."

   Diệp Nha không chịu ngủ, lại muốn chui vào trong áo ông.

   “Bà nội Nha, nhóc còn như vậy là ta tức giận đấy.” Sắc mặt Diệp Lâm Xuyên trầm xuống và bắt đầu hung dữ.

   Diệp Nha ấm ức bĩu môi, co người sang một bên, không dám lùi vào trong.

   Ánh trăng ngoài cửa sổ vắng lặng, trong phòng cũng yên tĩnh.

   Diệp Lâm Xuyên lại lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cô, nhiệt độ có chút giảm xuống, xem ra không cần uống thuốc hạ sốt, ông thoải mái kéo chăn bông lên.

   "Em trai ..." Diệp Nha ngơ ngác mở hờ mắt, và lại bắt đầu gọi người.

   “Lại Sao vậy?” Diệp Lâm Xuyên cảm thấy đứa trẻ này lúc bị bệnh nói nhiều hơn trước.

   "Em trai không ghét ta sao?"

   Diệp Lâm Xuyên im lặng.

   Diệp Nha lăn qua lăn lại, tia sáng ánh lên  trong mắt cô, khiến con ngươi sáng ngời như ngọc, tràn ngập mong đợi.

   Trái tim Diệp Lâm Xuyên khẽ xao động , lòng bàn tay xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cánh tay dài vươn tới bàn đầu giường, mở ngăn kéo lấy bức tranh ra.  Những bức tranh được chiếu sáng bởi ánh đèn rất đáng yêu và trẻ thơ, nhưng cũng có một chút ấm áp.

   "Đây có phải của nhóc vẽ không?"

   Diệp Nha dựa vào vòng tay của Diệp Lâm Xuyên, lầm bầm.

   "Đó là ai?"

   Diệp Nha được tiếp thêm sức mạnh, chỉ tay về phía người đàn ông nhỏ bé ở ngoài cùng bên trái và nói: “Đây là anh trai.” Cô ấy từ từ đi sang một bên, chỉ ra từng người một, “Đây là anh Thẩm Trú, đây là em trai, anh Tử ɖu͙ƈ và anh Nhiên Nhiên... "

   “Đây, đây là cái gì.” Diệp Lâm Xuyên chỉ  vào con mèo trắng trong tay Diệp Thanh Hà, không nhớ có nuôi ở nhà hay là  mèo hoang.

   "Đây là, đây là mẹ của anh trai , mấy ngày nữa mẹ em sẽ về."

   Diệp Lâm Xuyên cau mày.

   Diệp Nha vui vẻ nói: "Nha Nha đã  hứa với Tử ɖu͙ƈ sẽ cho mẹ anh ấy quay lại."

   Cô  có bốn chiếc lá nhỏ, mỗi chiếc có thể thực hiện một điều ước.

   Nhưng  cái đầu nhỏ của Diệp Nha,  không chứa được quá nhiều mong muốn và ước mơ, nên chỉ có thể cùng anh em chia sẻ từng cái .

   "Khi đó, gia đình sáu người của em trai có thể sống hạnh phúc bên nhau."

   “Chúng ta?” Diệp Lâm Xuyên nhạy bén bắt được trọng điểm, nhìn xuống bức tranh, chợt nhận ra Diệp Nha không tính mình trong đó, bởi vì cô… chưa từng nghĩ bọn họ là gia đình.

   Ý nghĩ này đã chạm vào nơi sâu nhất trong trái tim Diệp Lâm Xuyên.

Ông không thể miêu tả nó như thế nào, ngạc nhiên  và nỗi buồn lẫn lộn , cay đắng không thể không nói lên lời  từ đáy lòng .

   Diệp Lâm Xuyên đột nhiên nghĩ đến lúc đầu ông bắt cô đi phòng thí nghiệm, lời nói và hành động đều quá đáng, sau đó liền bỏ mặc không quan tâm chút nào.  Ông nghĩ đến sự sơ suất đối với cậu con trai nhỏ, những lời nặng nề đối với cậu con trai lớn, và những lời nói công kϊƈɦ Diệp  Nha hết lần này đến lần khác, tất cả đều chưa từng để tâm.

   Bởi vì bọn họ là những đứa trẻ , đứa nhỏ ngây thơ hồn nhiên, trong đầu đơn thuần không có nhiều suy nghĩ, buồn bực, chỉ cần  dỗ dành, cho nên ôngq dựa vào thân phận mà chẳng kiêng dè gì, muốn làm gì thì làm.

   Diệp Lâm Xuyên luôn cho rằng ông dung túng đứa nhỏ, nhưng thật ra đứa nhỏ vẫn luôn dung túng ông.

   Chúng biết tất cả, nhớ tất cả mọi thứ, nhưng không nói bất cứ điều gì, chỉ vì chúng sợ ông.

Ông nói Diệp Nha không phải con của mình, cô bé vẫn nhớ, còn tự giác loại bản thân ra.

   Đột nhiên, tâm tình Diệp Lâm Xuyên  phức tạp, môi mấp máy, không biết nên nói cái gì, bởi vì cho dù nói cái gì cũng không thể bù đắp thương tổn hắn đã gây ra.

   “Chúng ta có thể… chúng ta có thể thêm một đứa trẻ ở đây.” Diệp Lâm Xuyên chỉ vào chính mình trong tranh, “nhóc không phải thích chui vào đây sao, có thể thêm ở đây.” nói rồi chỉ một cái lên ngực.

   Diệp Nha chậm rãi chớp mắt, không gật đầu hay lắc đầu, vẻ mặt đờ đẫn, không biết là buồn ngủ hay quá khó chịu.

   “Không thích?” Diệp Lâm Xuyên trầm mặc, “Vậy thì… Ta không ngại làm cha của bà nội Nha.”

   "Không được." Diệp Nha từ chối dứt khoát.

   "Tại sao không?"

   "Bởi vì em trai đã là cha của người khác; Nha Nha cũng là con của người khác, nên ta  không thể." Nếu cô gọi người khác là ba, ba ba cỏ bốn lá biết thì ba sẽ rất buồn , cô không muốn  làm ba ba buồn.  .

   Diệp Nha là yêu quái nhỏ nguyên tắc nhất trêи thế giới, và chỉ nhận  một người cha duy nhất trong đời mình.

   Cô buồn ngủ, đè chặt cánh tay Diệp Lâm Xuyên, mắt lim dim nhắm nghiền.

   Nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của cô gái nhỏ gần trong tầm tay, Diệp Lâm Xuyên không hiểu sao ... có chút khó chịu.

   Ông là một người sống, và ông thậm chí không thể đánh bại ngọn cỏ tưởng tượng trong tâm trí cô.

   Còn mịa nó nhận cỏ làm cha (câu này là ổng chửi đấy)

   Nó hơi chua.

   Diệp Lâm Xuyên tắt  đèn,  thở dài rồi đi ngủ.

   **

   Vài ngày sau, những vết phồng rộp trêи người Diệp Nha cuối cùng cũng bắt đầu đóng vảy, chắc khoảng 2 ngày nữa là có thể đến trường đi học; thật không may, Diệp Nha đã bỏ lỡ buổi diễn tập vào ngày Tết thiếu nhi, nhưng cô giáo Lưu đã nghĩ về cô rất nhiều còn cố ý nói có thể cho DIệp Nha một vai diễn đơn giản.  cố gắng để cô có cơ hội thể hiện.

   Diệp Lâm Xuyên chỉ đơn giản bày tỏ lòng biết ơn của mình trêи WeChat, xoay người đi vào bếp chuẩn bị bữa tối cho bọn trẻ, nghĩ xem chúng sẽ đi chơi ở đâu.

   Chỉ nghĩ đến đây, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng thét chói tai——

   "Ba! Ba và Nha Nha đang lên TV !!!"

   Cái nồi mà Diệp Lâm Xuyên vừa nhấc lên suýt nữa thì đập vào chân ông.