Hôm nay là ngày đầu tiên đến phòng tập luyện để chuẩn bị cho trận đấu quốc gia sắp tới.
Mộng Lưu Y cả đêm không ngủ vừa mới chợp mắt được khoảng nữa tiếng đã bị chuông báo đánh thức. Mộng Lưu Y mơ mơ màng màng cử động thân, sau đó sóc chăn lên ngồi bật dậy, cả người không có tí sức lực cơ thể uể oải mệt mỏi.
Cô nhìn mình trong gương, khuôn mặt vốn xin đẹp, băng lãnh nay đã có thêm hai vần thăm dưới mắt, đầu óc thì mơ hồ đau nhức.
Mộng Lưu Y cảm thấy bực bội, âm thầm mắn mình một câu " Chết tiệt, cũng tại cuốn tiểu thuyết chết bầm kia hại mình cả đêm không ngủ còn ôm một bụng tức trong người "
Bước xuống nhà, Mộng Lưu Y dùng qua loa phần bánh mỳ sanvic với mức dâu, rồi sách balo ra cửa. Trên đường đi cũng không quên càm ràm với bản thân " Haiz...cái tên tra nam khốn kiếp kia, dám đối xử như thế với Cố Tưởng Y, nếu mình mà có phép sẽ bay vào trong sách đó mà đánh hắn một trận cho bỏ tức ".
" Cẩn thận.......... xe "
Vừa bước xuống đường Mộng Lưu Y đã nghe thấy tiếng hét lớn của ai đó, sao đó ý thức của cô trở nên mơ hồ rồi từ từ chìm vào bóng tối.
- --
" Cốc...... cốc "
Trên giường lớn một thân ảnh nằm yên ngủ sai bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô ưỡn người vương vai, mở mắt nhìn trần nhà. Mộng Lưu Y cảm thấy có gì đó không đúng lắm, chả phải mình đang ở trên đường đang đi đến phòng tập luyện sau? Sau bây giờ lại ở đây. Mộng Lưu Y đang cảm thấy mơ hồ thì tiếng gõ cửa lại vang lên kèm theo một âm thanh của phụ nữ.
" Cốc.... cốc "
" Tiểu Y sao còn chưa thức, ba con đang đợi con dưới nhà cùng ăn sáng kia kìa. Mẹ có làm bữa sáng mà con thích ăn đó, mau dậy liền, nhanh"
" Dạ, con biết rồi, con xuống liền " Mộng Lưu Y trả lời theo bản năng, rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng "Mẹ? " mẹ cô mất sớm, ba cô thì có gia đình mới, như thế nào lại ở chung nhà với cô? Đang suy nghĩ miêng mang đột nhiên một số ký ức xa lạ ập vào đầu cô, từng cảnh từng cảnh một, như một cuộn băng chiếu chậm.
Mộng Lưu Y sững sốt đây trả phải là mình xuyên sách rồi chứ, ôi trời ơi dậy không phải là ' Tôi vì em nguyện làm tất cả ' cuốn tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm đấy sao?
Mộng Lưu Y thật sự nhịn không được mà bật người ra khỏi giường dựa theo ký ức mà chạy vào phòng tắm, ngắm mình trong gương " Aaaaaaa. Nếu.... nếu thật sự là xuyên sách thì mình là nhân vật chính cùng tên rồi "
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Mộng Lưu Y chạy một mạch xuống nhà khi trong thấy Mộng ba và Mộng mẹ đang dùng cơm nhém tí nữa là cô không kiềm được nước mắt mà khóc lớn rồi. Mộng Lưu Y từ từ đi lại phía bàn nhận lấy chén cơm từ Mộng mẹ sau đó ngồi xuống ăn.
Mộng Sính trong thấy cô cả người uể oải, bèn trách " Tiểu Y, ngày mai là ngày thi đấu giao hữu giữa hai võ quáng, con nên nghĩ ngơi cho tốt, hôm qua lại tập luyện đến khuya nữa à, hôm nay cả người không có tí sức lực nào, ba cho con hôm nay được nghỉ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt ngày mai còn thi đấu ".
Lộ Ngữ Hoa cũng thấy con gái mệt mỏi nên múc cho cô bát canh gà, bà nói " Tiểu Y a, ba con nói phải, con nên nghỉ ngơi đi, hôm nay mẹ có nấu món canh gà mà con thích nhất đấy, nào phải ăn cho hết không được bỏ "
Mộng Lưu Y từ nãy đến giờ vẫn cuối đầu ăn, đôi mắt rưng rưng sắp khóc đã lâu lắm rồi cô mới được ngồi ăn cùng ba mẹ, được nghe ba mẹ càm ràm cô thật sự hạnh sắp khóc rồi, cô không trả lời ba mẹ chỉ chậm rãi gật đầu như đã biết sau đó tiếp tục ăn canh mẹ múc cho.
Sau khi trở lại phòng ngủ việc đầu tiên Mộng Lưu Y làm là nhớ lại các tình tiết trong sách, rồi mới đưa ra kế hoạch ngăn cản nam chủ gặp nữ phụ.
Chả phải ngày mai thi đấu giao hữu sau, nếu như cô nhớ không nhầm thì ngày mai cũng là lúc nam chủ cứu nữ phụ trong lúc khán đài gặp sự cố, cũng từ lúc ấy mà nữ phụ Cố Tưởng Vy phải lòng nam chủ dẫn đến kết cục bị nam chủ Nghiêm Ôn lừa gạt thảm hại dẫn đến tái phát bệnh tim mà chết. Mộng Lưu Y nghĩ tới cảnh đấy mà nghiến răng nghiến lợi tức chết người.
Mộng Lưu Y cầm quyển sổ ghi đầy đủ kế hoạch của mình, lại đọc thêm một lần nữa, rồi tự mở miệng cảm tháng " Mình nhất định phải bảo vệ nữ phụ, trừng phạt tra nam ".
- -----
Ngày hôm sau, đúng như dự kiến Mộng Lưu Y cùng một số võ sinh và Mộng Sính từ võ quáng Long Quyền cũng là võ quáng của ba cô đi đến nhà thi đấu karate cấp thành phố, lần này đối thủ trận đấu giao hữu là võ quáng Bạch Hổ.
Vì hôm nay là cuộc thi đấu giao hữu giữa hai võ quáng có tiếng ở thành phố S này, nên người xem đến nhà thi đấu đặc biệt nhiều, cũng có máy quay camera được lắp đặt tự động di truyển bằng trụ cố định quay ở phía trên kháng đài và võ đài.
Mộng Lưu Y cực hưng phấn không phải vì thi đấu mà là vì hôm nay cô có thể gặp được Cố Tưởng Về, hưng phấn đến nói ra ngoài " Mình nhất định phải đến trước nam chủ một bước "
Mộng Sính thấy cô cứ nhìn giáo giác xung quanh kháng đài, ông cho rằng cô hồi hộp nên lại gần chấn an " Tiểu Y, hôm nay chỉ là đấu giao hữu, con không cần phải quá khẩn trương, con cũng đừng phô ra hết kỹ năng của mình, chỉ đánh từ từ đơn giản thôi, nếu có đánh nhớ đừng ra tay mạnh quá tội cho đối thủ. Haha ".
Mộng Lưu Y nghe lời gật đầu " Ba yên tâm con gái sẽ nhẹ tay ".
Mộng Lưu Y trong thấy Mộng Sính đi ra phía khác thì bất đầu ủ rũ, dùng tay đánh nhẹ vào đầu mình một cái thở dài " Haiz.... Mình đúng là ngốc thật mà, làm sau mà biết Cố Tưởng Vy là người nào, mình đâu có biết mặt của em ấy "
Trần Tú Sương bạn tốt của Mộng Lưu Y trong thấy cô cứ như người mất hồn từ lúc mới đến tới giờ, liền lấy cớ trọc ghẹo " A, bạn tốt của tôi ơi, cậu bị làm sao thế, chờ bạn trai đến sao? "
" Bạn trai cái đầu cậu, mình đang tìm là con gái cơ " Mộng Lưu Y tỏ vẻ ghét bỏ.
Hai mắt của Trần Tu Sương sáng lên sau đó là chuyển qua là thông cảm, tỏ vẻ nhìn thấu tất cả, cô đập tay lên vai Mộng Lưu Y " Tiểu Y à, mình hiểu mà, không cần phải sốt sắng như vậy, cô ấy nhất định sẽ đến mà"
Mộng Lưu Y cảm thấy ngữ khí của Trần Tú Sương có gì đó không đúng, đưa mắt liết nhìn đầy khó hiểu.
Trận thi đấu bắt đầu, gồm có 3 vòng đấu, mỗi vòng là một người đại diện, thi liên tiếp 3 hiệp sau đó mới phân thắng thua. Không có gì lạ khi vòng đầu tiên là Mộng Lưu Y đấu với Tô Viễn Cảnh bên Bạch Hổ.
Trận đấu bắt đầu Mộng Lưu Y dữ thế phòng thủ, lâu lâu sẽ liếc mắt lên khán đài quan sát, bởi vì người đấu với cô là bạn của Tố Linh, mà Tố Linh lại là bạn tốt của Cố Tưởng Vy, chắc chắn Tố Linh sẽ lôi kéo Cố Tưởng Vy đến đây, bây giờ chỉ có việc là chờ đợi.
Mộng Sính thấy con gái luôn giữ thế thủ không tấn công ông cảm thấy lo lắng con gái bị thương liền sốt ruột đứng ngồi không yên.
Hết hiệp một điểm số bằng, Mộng Lưu Y không tấn công nên không có điểm còn Tô Viễn Cảnh là tấn công nhưng đánh không chúng.
Tiếng còi vang lên, Mộng Lưu Y tháo mũ trở lại ghế ngồi dưỡng sức, Ngô Sính thì nôn nóng hỏi cô " Tiểu Y, con đang làm trò gì vậy, sao vẫn luôn phòng thủ mà không tấn công, với đối thủ như thế con chỉ cần vài chiêu là có thể hạ gục đối phương sao vẫn nhân nhượng ".
Mộng Lưu Y nhấp một hớp nước, dùng khăn lao mặt từ tốn trả lời " Con đang đợi một người, người ấy chưa đến nên chưa đánh được " dừng một lúc lại bổ sung thêm " Hẳn là sắp đến rồi, không vội ".
Bên Bạch Hổ cũng không nhàn nhã gì, sau khi xem song hiệp một, đại sư huynh Nghiêm Ôn lên tiếng chỉ dại cho Tô Viễn Cảnh " Viễn Cảnh, mụi thấy Mộng Lưu Y như thế nào? "
Tô Viễn Cảnh thở phì phò, uống hết nửa chai nước mới trả lời lại " Mụi thấy thân thủ của cô ta không đơn giản nếu ra tay mụi chưa chắc thắng nổi, nhưng không hiểu sao cô ta vẫn không tấn công ".
" Chắc là thăm dò thực lực của con rồi, cẩn thận một chút " Bạch Giang nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.
Tô Viễn Cảnh gật gật đầu " Sư phụ nói phải, con phải cẩn thận một chút mới tốt "
Ánh mắt của Nghiêm Ôn vẫn luôn theo dõi hành động của Mộng Lưu Y cho đến khi tiếng còi tiếp theo vang lên mới chuyển hướng sang người Tô Viễn Cảnh.
Hiệp hai bắt đầu, Mộng Lưu Y vẫn dữ thế phòng thủ không có chút ý định tấn công. Trong lòng cô thở dài dự định sẽ tấn công vài chiêu thì nghe thấy tiếng la từ kháng đài.
" Cảnh Cảnh cố lên. Mình đến rồi đây. Cố lên "
Mộng Lưu Y nhìn lên kháng đài, quả thật người cô đợi đã đến, tuy nói không biết mặt nhưng dựa theo mô tả trong truyện nhìn phát ra ngay. Hôm nay Cố Tưởng Vy mặt trên người bộ váy liền thân màu trắng, càng tôn lên vóc dáng nhỏ nhắn, xin sắn, da thịt trắng mịnh có vài phần nhợt nhạt, tuy ốm yếu nhưng lại rất dễ thương, ngồi bên cô là Tố Linh cũng là người vừa mới la thất thanh kia.
Vì nhất thời lơ đãng nhìn lên kháng đài, Mộng Lưu Y bất cẩn nên bị Tô Viễn Cảnh đá trúng mặt một phút, cả thân hình cô lảo đảo sắp ngã, nhưng với kinh nghiệm trinh chiến nơi khán đài chưa đầy 5 giây cô đã lấy lại được thăng bằng bất quá thì mặt có chúc đau chắc bị bầm rồi.
Ngô Sính thì hết cả hồn.
Trần Tú Sương thì bật người khỏi ghế ngồi mà toát cả mồ hôi.
Đại sư huynh Kính Thiên cùng sư tỷ Liễu Dương với các võ sinh khác thì đứng hình im lặng không nói một lời nào.
Mộng Lưu Y thì nhăn cả mặt bởi vì từ lúc thi đấu đến giờ cũng gần 10 năm không phải cô chưa bị đánh chúng mà cách đây 3 năm trước không một ai có thể đánh vào mặt cô, bây giờ khi bị đánh bất ngờ cũng đau lắm chứ.
Mộng Lưu Y lại liếc nhìn lên khán đài một lần nữa, Tố Linh miệng vẫn thao thao bất tiệt cổ vũ cho Tô Viễn Cảnh, còn Cố Tưởng Vy vẫn ngồi im lặng quan sát. Lòng sĩ diện cộng với tính thể hiện của Mộng Lưu Y tăng cao cô thầm nghĩ nếu mình mà để bị đánh chúng thêm một lần nữa thì mặt mũi này không biết dấu ở đâu, sau này có gặp lại Cố Tưởng Vy chắc em ấy chỉ nhớ là mình bị đánh thảm hại như thế nào thôi.
Mộng Lưu Y hoàn hồn chuẩn bị nghên đón đối thủ.
Tô Viễn Cảnh đánh chúng một lần liền đắt ý xông đến tấn công Mộng Lưu Y một lần nữa.
Mộng Lưu Y cũng không phải người đứng đấy chờ bị đánh, khi Tô Viễn Cảnh tiến đến cách cô không xa dừa đủ tầm, cô liền nhanh chóng xoay người 360° đá vào mặt Tô Viễn Cảnh một phát, lực đạo không cần phải nói là mạnh cở nào khi chúng vào mặt Tô Viễn Cảnh liền té ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Cả kháng đài đang ồn ào cổ vũ hò hét nhiệt tình khi chứng kiến một màng như vậy liền im bặt không ai phát ra âm thanh nào, đều sửng sờ tại chỗ.
Khi trọng tài lên tiếng đếm từ một đến mười kết thúc, người nằm dưới đất vẫn không có động tĩnh gì, liền lên tiếng hô to " Người thắng cuộc vòng một là Mộng Lưu Y đội xanh bên võ quáng Long Quyền ".
Cả kháng đài đang nín thở liền hò hét chúc mừng nhiệt tình. Người bên võ quáng Bạch Hổ cũng nhanh chóng đưa Tô Viễn Cảnh trở về nghỉ ngơi.
Mặc kệ những lời chúc mừng từ các đồng môn hay của Ngô Sính. Mộng Lưu Y vẫn luôn không gời mắt khỏi Cố Tưởng Vy đang ngồi trên kháng đài, khuôn mặt người này vẫn không có biểu tình gì, mà người ngồi bên cạnh Tố Linh đã mặt mài ủ rũ thở dài.
Trận đấu vẫn cứ tiếp diễn bởi vì còn hai vòng nữa, vòng thứ hai là của đại sư huynh Kính Thiên đấu với đại sư huynh của Bạch Hổ Nghiêm Ôn, vòng ba là của sư tỷ Liễu Dương với Trúc Lam Chi.
Trận đấu lại tiếp tục bắt đầu, mọi người điều chú tâm vào hai người ở kháng đài nên không ai để ý đến vị vừa chiến thắng vòng một Mộng Lưu Y bên Long Quyền đã chuồn đi mất.
Khoảng hai phút sau một thân ảnh mặc đồ karate đã xuất hiện trên kháng đài, đúng hơn là gần chỗ ngồi của Cố Tưởng Vy.
Mộng Lưu Y ngồi cách Cố Tưởng Vy rất gần chỉ có điều là ngồi phía sau nên người phía trước không phát hiện ra. Mộng Lưu Y củng trả chú tâm vào trận đấu diễn ra như thế nào, cô vẫn mắt không rời khỏi người Cố Tưởng Vy, nếu lúc này ai đó nhìn thấy sẽ cho rằng cô là kẻ biến thái thích bám đuôi, mai mắn là không ai quan tâm cô cả bởi vì họ đều đặt tầm nhìn của mình vào hai vị mỹ nam ở dưới võ đài kia.
Vòng hai kết thúc vẫn không phân thắng bại bởi hai vị sư huynh thật sự tài giỏi số điểm ba hiệp ngang bằng nhau đều là 15, cho nên điểm số phân thắng bại nằm ở vòng cuối. Ai nấy cũng đều rất hồi hộp mong chờ.
Ngay lúc vòng ba sắp bắt đầu, một chiếc camera được cố định bằng thân trên sàn nhà đang từ từ lên cao để dễ dàng quay chụp trận đấu cùng những khán giả trên kháng đài, đột nhiên có sự cố xảy ra thân cố định camera bị tuột óc vít làm cho cả thân sắt ngã về kháng đài, mọi người cả kinh hét lớn mạnh ai nấy chạy.
Mà thân sắt ấy lại hướng về phía Cố Tưởng Vy, cô vẫn chưa biết nguy hiểm sắp đến bởi vì tai cô đang dùng bịt tai nên không nghe thấy tiếng hồ nháo xung quanh. Ngay giữa tình huống nguy hiểm một thân ảnh trắng đột ngột xuất hiện trước mặt Cố Tưởng Vy một tay che mắt cô tay còn lại ôm cô.
" Rầm " tiếng thanh sắt ấy ngã xuống.
Mọi người đều chấn kinh khi thấy thanh sắt ấy ngã lên trên người một người phụ nữ từ trên đầu cô mà tuột xuống đất. Sau đó ai nấy điều nhận ra người phụ nữ ấy là ai, chẳng phải là Mộng Lưu Y vừa dành chiến thắng lúc nãy sau.
Mà người được nêu tên vẫn rất bình tĩnh mà bỏ tay ra khỏi mắt Cố Tưởng Vy, tay còn lại cũng buôn ra, sau đó nhìn cô mà mỉm cười.
Lúc nãy quá nguy hiểm tình huống cấp bách nên cô không kịp nghĩ nhiều liền lao đến bên người Cố Tưởng Vy, liền dùng một tay che mắt cô vì sợ cô giật mình ảnh hưởng đến tim, tay còn lại là sợ cô bị thương. Mộng Lưu Y vẫn dữ nụ cười tươi, tay rất tự nhiên mà để lên trên ngực Cố Tưởng Vy mà nghe ngóng nhịp tim của cô, sau khi không có gì bất thường mới để tay xuống mà thở phào.
Cố Tưởng Vy vì hành động bất ngờ của Mộng Lưu Y mà giật mình, sau khi Mộng Lưu Y bỏ tay che mắt cô thì có chút kinh ngạc, nhưng khi bị áp tay lên ngực thì có chút thẹn thùng mặt đều đỏ lên. Nhưng chưa hết các cảm giác đó thì Cố Tưởng Vy lại hoảng hốt khi trông thấy máu từ trên đầu Mộng Lưu Y chảy xuống, chảy dài đến cầm mà nhỏ từng giọt từng giọt xuống bộ karate trắng.
Cố Tưởng Vy nhìn cô mà hốt hoảng la lên " Chị...... chị bị thương rồi. Mau gọi xe cứu thương. Nhanh lên "
Mọi người xung quanh lúc này mới lấy lại tinh thần mà dò bấm điện thoại gọi xe cấp cứu.
Mộng Lưu Y vẫn cười " Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi khâu vài mũi sẽ không có vấn đề gì ".
Tâm cang Mộng Lưu Y lúc này Ôi trời ơi nó đau, bộ tính lấy mạng mình hả gì, cái thanh sắt chết tiệt, không biết có ảnh hưởng tới nhan sắc hay không nữa.
Dù đau đến nghiến răng nghiến lợi, nước mắt sắp ứa ra, Mộng Lưu Y vẫn dữ vững tin thần chuyên nghiệp dù chết cũng không thể mất mặt trước Cố Tưởng Vy.
Mà mấy người của võ quáng Long Quyền đều chạy đến, Trần Tú Sương quan sát biểu hiện của Mộng Lưu Y hồi lâu, chảy máu như vậy mà vẫn cười, âm thầm mắn mỏ ' Đồ sĩ diện, mình biết cậu sắp xỉu đến nơi rồi, còn bài đặt tạo ra khuôn mặt tươi cười trước người đẹp. Ta khinh.'
Khoảng 5 phút sau tiếng còi xe cứu thương in ỏi, Mộng Lưu Y được đưa lên xe theo sao là Cố Tưởng Vy cùng Trần Tú Sương.
*****
Tác giả có lời muốn nói
Tác giả: Haiz...đồ sĩ diện, đau thì phải la lên chứ
Mộng sĩ diện: Ngài không có đối tượng nên không cần mặt mũi, nhưng tôi thì có à.