Nhàn Vũ vừa bị sét đánh, giờ chỉ có Dạ Ảnh ở bên liền dựa vào, thầm nói trong lòng rằng đúng là số phận nữ phụ mà.
Thật ra cô cũng nhận thấy được đó là do cái người bên cạnh mình đây nhưng cô vốn không quan tâm người khác để ý đến mình nhưng vẫn muốn trêu anh một chút.
- Dạ Ảnh à. Vì anh mà không ai quan tâm đến em rồi đó.
- Xin lỗi. Là tại anh.
- Thôi được rồi không trêu anh nữa. Bây giờ giúp em tắm với.
- Ừm.
Dạ Ảnh dẫn cô đến một hồ dao trì (hồ nước nóng). Hình như là của riêng anh hay sao đó thì cô liền đã nghe thấy anh giải thích:
- Đây là chỗ anh tìm được. Anh có đặt cấm chế nên không ai thấy được.
- Thế sao. Vậy...em là người đầu tiên biết nó ngoài anh sao?
- Đúng vậy.
Nhàn Vũ lấy sữa tắm cùng dầu gội đầu ra. Dù sao mấy món đồ này cô lấy ra Dạ Ảnh đều thấy rồi nên anh cũng không tò mò.
Nhìn anh vẫn đang đứng đợi thì cô không ngần ngại gì kéo anh xuống. Dạ Ảnh suýt nữa sặc nước, ngoi lên. Anh nhìn cô lõa thể trước mặt thì có chút nóng.
Nhàn Vũ thấy vậy liền phẩy nước vào mặt anh rồi cười bảo:
- Chúng ta chơi tát nước đi.
- Chơi thế nào?
- Thì cứ tát nước vào nhau thôi. Như vừa nãy đó.
Hai người như hai đứa trẻ chơi đùa với nhau.
Trong ánh mắt Dạ Ảnh thì ngập tràn ấm áp, hạnh phúc còn Nhàn Vũ có chút hoài niệm khó mà nhận ra được...
Sau khi tắm táp xong, Nhàn Vũ bảo anh dùng ngọn lửa của mình để hong khô đồ. Lấy áo bào trong không gian ra rồi hai người cùng thay.