Nữ Phụ Công Lược Truyện

Chương 71: Đại Náo Tu Chân Giới (Hết)



Cuối cùng cũng giải quyết xong xuôi việc trên thiên giới, Nhàn Vũ thấy vô cùng sảng khoái rồi tận hưởng cuộc sống ở đây.

Sau khi đánh bại Nguyệt Phá thần tiên cùng đội quân của lão. Vì bị đóng băng nên lão ta bị nhốt trong hầm băng vĩnh cửu. Còn Lãnh Hàn thì trong Xích Long động, nơi có ngọn lửa mạnh, có thể đốt cháy cả thánh khí thượng phẩm để chịu tra tấn.

Còn đội quân kia thì bị giam trong ngục, dù sao thì vẫn có thể trọng dụng được một số ngươi trong cái đám người này.

Nhàn Vũ trả chức tước cho Thiên hoàng rồi lại về cung điện của chính mình để tận hưởng cuộc sống an nhàn mỗi ngày cùng Dạ Ảnh.

Vài lúc rảnh rỗi thì vào cung làm loạn khiến Thiên hoàng thấy mà đau cả đầu. Các thần quan cũng chẳng làm được gì.

Chán rồi, hai người lại chu du khắp thiên giới, làm náo loạn hết lên. Nhất là gia tộc cũ của Dạ Ảnh. Họ bị đóng băng những hai phần ba địa bàn của mình.

Đến một ngày, nhớ ra phải hoàn thành yêu cầu của linh hồn trong vòng băng, Nhàn Vũ quyết định xuống tu chân giới thêm lần nữa.

Sau khi hạ phàm, điều đầu tiên Nhàn Vũ làm là đi tìm Ngưng Thủy.

Giờ Ngưng Thủy đang sống vô cùng bình yên cùng nam phụ chung tình của mình là Lục Vinh. Dù sao cô ta cũng không được về tông môn nữa vì Thanh Ngọc môn sợ Nhàn Vũ quay về trả thù thêm lần nữa.

Nhờ có Lục Vinh an ủi cùng động viên nên Ngưng Thủy cũng tập trung vào tu luyện hơn. Đàn càng tiến bộ hơn.

Nhưng đến giờ, Lực Vinh vẫn chưa thú Ngưng Thủy về làm thê tử vì gia tộc họ vẫn e ngại vì chưa rõ người phụ nữ này từ đâu mà lại cướp hồn của thiếu chủ nhà mình.

Nên hai người họ quyết định phi thăng mới có thể kết hôn. Nhưng đều không ngờ tới là khi Ngưng Thủy phi thăng lại là lúc Nhàn Vũ hạ phàm.

Ngay lúc đó vì nhiệm vụ nên Nhàn Vũ ngốc gì mà không liền đánh ngã luôn Ngưng Thủy.

Thành ra cô ta mất cả một thân tu vi cùng sức mạnh trở thành phế nhân, trở về với cuộc sống bình thường của người phàm.

Chính vì thế, Lục Vinh bị gia tộc bắt ép cười một thiên kim tiểu thư của một gia tộc tu luyện mạnh mẽ khác thành ra Ngưng Thủy phải tự sinh tự diệt.

Đừng nói cô độc ác. Tất cả chỉ vì nhiệm vụ cũng như nếu nguyên chủ mà phi thăng chắc chắn Ngưng Thủy cũng sẽ làm còn ác độc hơn nếu cô ta có sức mạnh. Việc đó có thể nhận thấy bằng cách cô ta trả thù theo nguyên tác.

Ngưng Thủy thành phế nhân nhưng vẫn có khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp nên cũng có người nhắm vào. Cô ta không có sức mạnh thì sao có thể chống lại được đám nam nhân đó.

Cuối cùng, cô ta trở thành một tiểu thiếp của một lão thương nhân. Hắn thấy cô rất hay phản kháng nên cũng thường hay đánh đập, nhốt lại.

Vì quá sợ hãi mà cô ta đành từ bỏ sự kiêu ngạo, thanh cao của mình mà cúi đầu trước lão già kia....

Đó là tin cuối cùng mà Nhàn Vũ nhận được về Ngưng Thủy. Từ đó cô liền mặc kệ không quan tâm đến cô ta nữa. Dù sao người không có sức mạnh thì không thể động đến cô.

____________________________________________________________________________________________

Nhàn Vũ cùng Dạ Ảnh đang đi đến một rừng băng. Nơi đây là nơi mà vòng băng muốn cô đi đến.

Cả khu rừng đó chỉ có một màu trắng của tuyết nhưng không hiểu sao lại có màu đỏ tươi trên những thân cây xung quanh đây.

Hình như nơi này có gì đó đang cản cô lại nhưng chiếc vòng lại như vô cùng kích động rung lên. Nó như muốn thoát khỏi không gian của Nhàn Vũ.

Cô vừa lấy nó ra thì chiếc vòng hóa thành một cô gái trẻ mặc bộ đồ màu xanh lam nhạt. Đôi mắt nhìn nơi quen thuộc bỗng dưng rơi lệ.

Những giọt nước mắt hóa thành bông tuyết nhỏ rơi xuống bề mặt tuyết dày đặc.

Bỗng cô gái ấy giơ tay lên như mở phong ấn gì đó.

Uỳnh.....uỳnh......uỳnh....

Cả khu rừng như rung lên, mặt đất bỗng nứt ra, một tòa cung điện từ dưới đất nhô lên.

Cả lâu đài màu đỏ tươi không hề phù hợp với khu rừng bao quanh nó khiến nó trông vô cùng nổi bật, chói mắt.

Cô gái khi nhìn thấy thì nhanh chóng lao vào trong lâu đài đó. Nhàn Vũ cùng Dạ Ảnh nhìn nhau gật đầu rồi cùng lao vào trong.

Hai người theo sát cô gái đó đến một căn phòng. Trong đó có một chiếc kiếm sắt bị xích lại. Cả thân nó gỉ sét nhưng vẫn có màu đỏ tươi rực rỡ.

Cả thân nó tỏa ra một cỗ sát khí nóng rực. Trái hoàn toàn sự lạnh lẽo bên trong lâu đài này.

Nhàn Vũ như vốn biết những gì liền vẽ một trận pháp xung quanh. Cô lấy một giọt máu của mình cùng của Dạ Ảnh chấm vào hai đầu cực của trận pháp.

Trận pháp sáng lên màu vàng nhạt. Những xiềng xích kia dần gãy vụn rồi biến mất. Chiếc kiếm rơi ra, lơ lửng ở đó.

Cô gái kia vội vàng đi đến ôm lấy thanh kiếm rồi cảm ơn Nhàn Vũ.

Cô cũng không quan tâm nhiều, nhanh chóng đi ra khỏi đây.

Dạ Ảnh có chút tò mò liền hỏi cô về truyện này.

Thật ra thì đó là phu quân của cô gái ấy. Hai người từng là vũ khí của một cặp phu thê. Ở nhau lâu, lại có linh trí, hai người lên duyên với nhau.

Đến một ngày, khi đôi phu thê kia già yếu, liền bị ghen ghét hãm hại, dẫn đến tử vong. Vì không ai điều khiển được hai vũ khí này của họ nên chúng bị giam lại ở hai nơi cách biệt nhau.

Sau đó, chiếc vòng dùng sức mạnh của phá phong ấn nhưng cũng cạn kiệt sức lực. Rồi vị thần quan của Quý gia đi qua nơi đó liền nhặt được nó.

Giải thích xong, hai người cũng về đến nơi ở của mình.

Dạ Ảnh ôm lấy cô, gác cằm lên vai cô, nói:

- Tiểu Vũ à, chúng ta sẽ không như chúng, sẽ không bị ai bắt cách xa nhau mà mãi mãi ở bên nhau không xa rời đúng không?

- Ừ. Mãi không xa rời.

Lúc này Dạ Ảnh mới vui vẻ, ôm lấy cô đi vào nhà.