Đình Đình bị chứng nhận bị rối loạn tâm thần, cô ta bị đưa đến trạm tâm thần. Còn cô được đưa đến bệnh viện
Trong phòng bệnh Vip (Vì Thiên Nguyệt có quen một ông bác sĩ ở đây lên được đưa vào phòng vip)
" Nguyệt.... " Đông Nhật Minh ngồi bên cạnh giường cô đang nằm
Lúc đó tim hắn như ngừng đập vậy
Cô là tất cả cuộc sống của hắn. Hắn sợ mất cô
Lúc ấy hắn chỉ muốn đâm một nhát vào ả ta để trả thù cho cô nhưng bị tay cô vô thức nắm chặt cản lại như không cho hắn làm điều xấu
Hắn cảm thấy mình thật vô dụng chỉ muốn quay lại thời gian để chắn thay cho cô.
" Cậu yên tâm, vết thương không sâu lắm, không ảnh hưởng gì nhiều đâu...có điều con bé sẽ để lại sẹo" Vị bác sĩ trung niên đứng bên cạnh nói
Vị bác sĩ này từng là bạn của Ông Lam, khi thấy Đông Nhật Minh mang cô vào bệnh viện ông liền nhận ra cô là Lam Thiên Nguyệt con gái của Ông Lam lên nhanh chóng chữa trị cho cô. Ông có chút tò mò sao cô lại bị thương, định hỏi Đông Nhật nhưng thấy tâm trạng của cậu nhóc này không tốt lên ông cũng không hỏi nữa
Đông Nhật Minh vẫn ngồi đó không nói gì, tay nắm chặt tay cô. Chỉ cần cô tỉnh lại nhìn hắn thì mới an tâm
" Nguyệt! Em ổn chứ " Đông Nhật Minh từ ghế ngồi bật dậy, khuôn mặt đầy lo lắng
Cô tỉnh rồi. Cô thật sự tỉnh rồi!
" Em không sao " Cô chậm rãi ngồi dậy, phần eo có chút tê, vết thương đã được băng bó
Đông Nhật Minh vụt đến ôm chặt lấy cô, cô có thể cảm nhận được hắn đang run
Cô liếc qua ông bác sĩ ý bảo hắn đi trước. Ông bác sĩ hiểu ý gật đầu rời khỏi
" Em có biết anh lo đến thế nào không? " Một giọt nước mắt của Đông Nhật Minh rơi xuống bàn tay cô.
Từ trước đến nay hắn rất ít lần khóc nhưng bây giờ hắn đã khóc....Là vì cô
Cô biết chứ, cái cảm giác mất đi người mình quý nhất rất đau khổ
Kiếp trước cô từng trải qua...
Cứ nghĩ sau lần này sẽ lấy lại được ký ức kiếp trước nhưng không...
Cô chẳng nhớ gì thêm trừ cái tên Hạo Minh. Rốt cuộc Đông Nhật Minh và Hạo Minh có liên quan gì đến nhau
" Ai lại dám làm cừu nhỏ của em khóc vậy (Chị chứ ai) " Cô vuốt nhẹ khóe mắt của Đông Nhật Minh
" Em gọi anh là cừu nhỏ là bởi vì nghĩ rằng anh rất yếu đuối và vô dụng lắm phải không " Đông Nhật Minh đen mặt nắm chặt cánh tay cô
Thiên Nguyệt: "..." Có mùi nguy hiểm
" Anh không có vô dụng! " Đông Nhật Minh bỗng nói to có vẻ khá tức giận
Dùng lực ấn cô xuống giường, cô có thể cảm nhận được sức lực của Đông Nhật Minh đã mạnh hơn so với trước đây
" Ít nhất anh cũng có thể bảo vệ em! " Đông Nhật Minh từ phía trên kiên định nhìn xuống cô
Cô trầm mặc nhìn hắn, cho đến khi Đông Nhật Minh cúi đến gần tai cô thì cô rùng mình xoay người chuyển tư thế ép hắn xuống. Giờ cô ở phía trên hắn ở phía dưới...
" Em...Chẳng phải đang bị thương sao "
" Em bị thương không có nghĩa anh có thể nghịch " Cô mặt lạnh nói
Nhật Minh: "..." Anh nghịch hồi nào?
Tất nhiên Đông Nhật Minh không biết rằng điểm yếu duy nhất của cô là ở tai, lúc đấy miệng của hắn suýt chạm vào tai cô lên cô mới phản ứng như vậy...