5 tháng trôi qua, còn 6 tháng nữa trò chơi kết thúc. Còn 45 người sống sót số lượng giảm đi đáng kể
Có điều...
Hạo Minh cậu ta vẫn chưa giết tôi
Sự hiện diện của cậu ta đã làm tôi cảm thấy quen thuộc nhưng tôi không muốn lún sâu vào nó...Cậu ta chỉ tiếp cận tôi
" Cậu đi đâu mà lâu thế? " Tôi ngồi trên tảng đá lười nhác hỏi Hạo Minh
" Xin lỗi...Thật ra tới kiếm được một chỗ rất thú vị, buổi tối dẫn cậu xem " Hạo Minh mỉm cười
Nguyệt: Cái này là đang tìm chỗ giết mình sao
" Bộ cậu không nhớ đây là đâu à còn có thể vui chơi sao? "
" Yên tâm chỗ đấy không có camera " Hạo Minh
" Làm sao cậu biết chỗ đấy không có camera? " Tôi nhướn mày. Máy theo dõi bọn họ thường để rất kín đáo...
" À...tớ.... " Hạo Minh ngập ngừng
" Thôi bỏ đi, mau đi kiếm ăn " Tôi nhảy từ tảng đá xuống
" Được " Hạo Minh vội vàng đi theo
Tối đến
Hạo Minh bịt mắt tôi đến gần vách núi, tôi nghĩ rằng mình sẽ bị cậu ta đẩy xuống nhưng cậu ta buông tay ra nói
" Đến rồi. Cậu mau mở mắt đi "
Tôi chậm rãi mở mắt ra, cảnh vật hiện lên trước mắt tôi là một vầng trăng tròn có màu xanh lam nhàn nhạt
" Rất đẹp phải không " Hạo Minh thấy tôi nhìn chăm chú như vậy nụ cười càng sâu
" Ừ "
" Tớ thấy nó rất giống cậu " Hạo Minh ngước nhìn vầng trăng
" Không giống. Tôi là người nó là trăng " Tôi khẳng định
Vì cái gì cậu ta nói tôi giống cái mặt trăng tròn vo ấy
Hạo Minh quay sang tôi phụt cười " Ahaha..Haha...Ý tớ không phải vậy...Haha "
" Cười cái gì " Tôi trừng mắt
" Ý tớ là tên của cậu nghĩa giống nó...Với lại mắt của cậu rất đẹp giống nó " Hạo Minh mỉm cười nhẹ
" Mắt tôi? " Tôi ngỡ người, Đây là lần đầu có người khen mắt tôi
" Ừm...Cậu có đôi mắt rất đẹp "
" Nhưng...họ ghét nó " Tôi rũ mắt
Hạo Minh trầm mặc một lúc nói " Mặc kệ họ. Tớ nói đẹp là đẹp " Khi nghe hắn nói vậy tôi cảm thấy rất ấm áp
...
Không gian bắt đầu rơi vào trầm nặng, tôi nghĩ mình lên nói gì nhưng Hạo Minh bắt lời trước
" Lam Nguyệt....Tớ thích cậu " Giọng nói tuy nhỏ nhưng đủ tôi nghe thấy, tôi quay lại bắt gặp đôi mmắt của Hạo Minh
" À...ừm...Cảm ơn " Tôi ngơ ngác gật đầu
" Nguyệt...Sau này chúng ta sẽ ở bên nhau mãi được không " Hạo Minh nói làm tôi sững sờ
" Cậu đang nói cái quái gì vậy? Cậu biết đây là đâu mà, một trong hai chúng ta hoặc cả hai sẽ chết không thể ở bên nhau đâu " Tôi mặt lạnh nói
Hạo Minh không nói gì chỉ cười nhạt nhìn tôi
Có lẽ tôi đã quá ích kỷ với bản thân mình
Tôi không biết cậu ta đang nói thật hay đây chỉ là chiêu trò tiếp cận
Nhưng có lẽ...Tôi muốn được ở bên Hạo Minh cho dù cậu ấy có tiếp cận tôi
5 tháng nữa trôi qua, còn 1 thảng nữa trò chơi kết thúc
Cậu ta vẫn chưa giết tôi, số lượng chỉ còn 8 người ( nghe loa phát thanh nói vậy)
Tôi cảm thấy có chút lo lẳng, trong khoảng thời gian đó tôi và Hạo Minh bên cạnh nhau trong khoãng thời gian dài
Để cậu ta một mình tôi cảm thấy không yên...
Có lẽ tôi đã coi cậu ấy là một phần của tôi
Nhưng dạo gần đây tôi thấy cậu ta hay thất thần như đang suy nghĩ gì đó. Tôi hỏi cậu ta đều nói " Không có gì "
Tôi cảm thấy không an tâm
Chẳng mấy chốc chỉ còn một ngày nữa trò chơi kết thúc, nhưng vẫn còn 5 người ( cả tôi và Hạo Minh)
Chẳng lẽ chúng tôi bắt buộc phải sát hại lẫn nhau sao?
Nếu được chọn tôi muốn cậu ấy được sống
Dạo gần đây tôi không thấy tín hiệu từ bọn tổ chức đó cũng cảm thấy an tâm hơn
" Đi kiếm thức ăn thôi " Tôi tỏ ra bình tĩnh đứng dậy
" Cậu đi trước, tớ ra bên kia kiếm củi " Hạo Minh nói
Tôi nhướn mày " Vậy nhớ cẩn thận "
Hai người mỗi người một hướng, tôi rất bất an nhưng không thể kéo cậu ta lại...
Nhưng lúc trở về đã quá muộn...
Tôi không thể tin vào mắt mình, Hạo Minh cậu ta nằm đó, một vũng máu từ ngực chảy xuống bãi cỏ, ánh mắt nhắm tịt
Tôi nhận ra vết thương trên ngực Hạo Minh là vết dao găm của tôi cho cậu ấy mượn
" Hạo...Minh " Tôi kinh hãi chạy đến chỗ Hạo Minh lắc mạnh cậu ấy
Hạo Minh yếu ớt mở mắt nhìn tôi
" Nguyệt...Có lẽ tớ phải đi rồi " Hạo Minh cười nhẹ nhìn tôi
" Không! Cậu đã nói chúng ta sẽ ở bên nhau sao? Toàn Nói Dối " Tôi mất kiểm soát gằn giọng, nước mắt bắt đầu chảy ra
" Xin lỗi...Thật ra lúc đầu tớ chỉ làm nhiệm vụ tiếp cận cậu thôi...nhưng không ngờ tớ lại dần thích cậu lên không thể làm hại cậu " Hạo Minh nhẹ gạt đi nước mắt tôi
" Tớ biết "Ngay từ đầu tôi đã biết cậu ấy tiếp cận tôi
" Vậy...Xin cậu...hãy sống tốt vì tớ được không? " Tay Hạo Minh từ từ buông xuống " Tớ thích cậu...Nguyệt "
Tim tôi nhói khi nhìn cậu ấy buông lỏng mất đi ý thức...
" này...Tớ chưa trả lời...Này đừng đùa nữa mau tỉnh lại đi...Hạo Minh!!! " Dù tôi có gọi thế nào thì cậu ấy cũng sẽ không tỉnh
Tôi chỉ có thể thẫn thờ nhìn cậu ấy
[ Thông báo, số người tử vong là 4, sống sót chỉ còn 1. Trò chơi kết thúc ] Loa phát thanh lâu ngày vang kên
Cứ như thế tôi được đưa ra ngoài bao giờ không biết
Tôi có nghe được bọn tổ chức nói với nhau đại khái là lúc đó máy theo dõi của họ bị lỗi, lúc sửa lại thì phát hiện được 3 đứa trẻ khác chết cùng 1 chỗ đều có vết dao găm giống vết thương của Hạo Minh lên họ nghĩ tôi đã giết hết chúng
" Haha...tao không ngờ đứa trẻ đó lại đáng sợ vậy. Chỉ vài tiếng mà đã giết hết 4 đửa còn lại " Một tên bịt mặt cười nói
" Mà cái thằng nhóc Hạo Minh đó thật ngu ngốc. Có bao nhiêu cơ hội vậy mà không dám giết được một con nhóc " Một tên khác nói
" Haha.... "
Tôi nhìn đám người đó bằng con mắt vô hồn....
Cứ cười đi các người sẽ phải trả giá
Tôi được đám người đưa đến cho một mụ bị rối loạn tâm thần...
Thường vào buổi tối bà ta lên cơn đập phá đồ đạc...
Có lần tôi suýt bị bà ta giết chết nhưng may mắn tôi đã giết ngược bà ta
Vì cậu ấy tôi không thể chết...
Mười mấy năm sống trong lạnh lẽo, Tôi chỉ có thể đọc tiểu thuyết giết thời gian khi đọc đến nhân vật Đông Nhật Minh tôi lại liên tưởng đến Hạo Minh....
Tôi đã điều tra ra đám người đó và đặt hàng nghìn bom vào căn cứ của đám tổ chức và cho nổ hiện tại đang bị xe cảnh sát đuổi theo
" Mẹ kiếp...." Tôi tăng tốc đến tối đa dường như không có cảm giác sợ hãi
Bỗng một chiếc xe tải trong ngã rẽ chui ra
* Rầm *
___
__
_
" Hộc...hộc... " Thiên Nguyệt từ trên giường bật dậy đầu tóc có chút loạn xạ
" Nguyệt em làm sao vậy? " Đông Nhật Minh bên cạnh ngồi dậy lo lắng hỏi
Cô quay sang nhìn hắn trầm mặc một lúc
" Không có gì " Cô thở phào cười nhẹ
" Bảo bối...chúng ta "vận động" buổi sáng đi " Nhật Minh mỉm cười nhìn cô
" hả?...Chẳng phải tối qua.... "
" Tối qua là tối qua bây giờ là bây giờ " Nhật Minh ghé vào tai cô nói