Nữ Phụ Độc Ác Thay Đổi Triệt Để

Chương 23



“Bốp—” Diệp Trấp Đào vỗ vào cổ hắn, phá vỡ không khí kiều diễm, “Hạ tướng quân, ngươi xem trên cổ ngươi có một con muỗi to ghê.”

Hạ Chiếu: “…”

“Còn không mau cảm tạ ta, nếu không ngươi sẽ bị muỗi đốt, con muỗi to như vậy còn không đốt thành cái nốt to à?”

Diệp Trấp Đào tận dụng ánh trăng quan sát con muỗi c.h.ế.t trong tay, đếm số chân của nó.

“Oa, con muỗi này có đến tám chân.”

Hạ Chiếu: “…”

“Hạ tướng quân, ngươi biết không? Muỗi bình thường không có nhiều chân như vậy đâu! Điều này thật hiếm có, ngươi có muốn biết muỗi bình thường có bao nhiêu chân không?”

Hạ Chiếu: “…” Hắn không muốn biết cho lắm.

“Để ta nói cho ngươi biết nhé, có sáu chân!”

Hạ Chiếu: “…”

Diệp Trấp Đào: “Sao Hạ tướng quân không nói gì? Có phải mệt rô không?”

“Mệt.” Cuối cùng Hạ Chiếu cũng lên tiếng, cầm kiếm, quay người rời đi không chút do dự.



Diệp Trấp Đào vội vã vẫy tay chào ngủ ngon.

Diệp Trấp Đào đã lâu lắm mới có một giấc mơ, trong mơ nàng vẫn là một nữ phụ độc ác vẫn chưa thay đổi triệt để, tìm mọi cách ngăn cản nữ chính và nam chính, gây đủ mọi chuyện xấu.

Vào thời khắc kết thúc, nam chính kéo nàng vào quân doanh, tùy tiện ném cho thuộc hạ, “Nàng ta thuộc về các ngươi rồi.”

……

Ôi trời má ơi, Diệp Trấp Đào toát mồ hôi lạnh mà tỉnh dậy.

Vỗ vỗ ngực, may mắn đây chỉ là giấc mơ mà thôi.

Nhưng, Diệp Trấp Đào bỗng nhớ đến nữ chính trong giấc mơ.

Nữ chính này rốt cuộc khi nào mới lên sân khấu đây, nàng rất muốn tác hợp cho nữ chính với Hạ Chiếu, tăng cường thiện cảm.

Không lâu sau, cơ hội để tăng độ thiện cảm đã đến, nữ chính mà Diệp Trấp Đào vẫn luôn mong mỏi kia, vào ngày Trung Thu kia đã xuất hiện một cách rực rỡ.

Nội dung chính của ngày Trung Thu là lễ du thần, các tiểu thư quý tộc hóa trang thành nữ thần, Hạ Linh được mời hóa thân thành Hà tiên cô trong bát tiên.

Diệp Trấp Đào từ sáng sớm đã giúp Hạ Linh chuẩn bị, còn hào hứng hơn cả nàng ta, trong kiếp trước nàng cũng đã thấy qua du thần, nhưng khác với Đại Lương, Đại Lương chỉ hóa trang thành nữ thần, ngồi trên xe hoa, rắc nước ban phước cho dân chúng.

Thời gian đến, Hạ Linh ngồi lên xe hoa, Diệp Trấp Đào chen vào đám đông cổ vũ cho nàng ta, trong lễ diễu hành của xe hoa không phải từ sáng đến tối mà còn có thời gian nghỉ ngơi, thật nhân văn.

Diệp Trấp Đào giống như người phụ trách hậu cần trong cuộc t.h.i t.h.ể thao thời học sinh, khi Hạ Linh nghỉ ngơi thì đưa nước, đưa bánh, “Bánh hoa quế làm từ hoa quế hái lần trước, không cho nhiều đường, ngọt mà không ngấy, ăn không béo, muội nếm thử chút đi.”



“Ngon quá.” Hạ Linh rất ủng hộ.

Mọi người đang vui vẻ, bỗng nhiên tên tiểu tra nam Hàn Tam không biết từ đâu xuất hiện, trong n.g.ự.c ôm theo trà xanh, trước mặt Hạ Linh và Diệp Trấp Đào thể hiện sự tồn tại.

Khuôn mặt Hạ Linh lập tức sa sầm.

Hàn Tam: “Ngươi đừng nghĩ rằng dùng việc hủy hôn để uy hiếp, khiến ta và Thanh Nhi phải tách ra.”

Thanh Nhi: “Linh Linh tỷ tỷ, ta và Hàn ca ca thật lòng yêu nhau.”

Diệp Trấp Đào: “Từ đâu ra tiếng chó sủa to vậy?”

Hàn Tam tức giận đến mức không chịu nổi, “Sao lại là ngươi nữa, liên quan gì đến ngươi, sao ngươi cứ mãi âm hồn không tan?”

Diệp Trấp Đào: “Câu này hẳn là tặng cho hai người các ngươi mới đúng chứ?”

Hàn Tam cười lạnh: “Chẳng lẽ không phải Hạ Linh biết hôm nay Thanh Nhi cũng tham gia lễ hội du thần, nên mới háo hức đến đây sao?”

Diệp Trấp Đào nghe vậy, xoay người cẩn thận đánh giá thiếu nữ tên Thanh Nhi, nhìn hồi lâu mà không nhận ra nàng ta hóa trang thành ai cả.

Các quý nữ thế gia tham gia lễ hội du thần đều được quan địa phương mời, vai diễn cũng đã được định sẵn, tiểu cô nương tên Thanh Nhi này không phải nữ nhi nhà huân quý, sao có thể được mời biểu diễn?

Hơn phân nửa là tên tiểu tử Hàn Tam này đã nhét tiền vào, nên tiểu cô nương này không được hóa trang vai thần minh nào cả.