Diệp Trấp Đào chìm trong suy tư, đột nhiên tay phải nắm thành quyền lại gõ vào tay trái, “Ta có một ý tưởng hay.”
Ý tưởng hay của nàng chính là cùng Hạ Chiếu giả trang thành thương nhân mua bán trà từ Tây vực đến Đại Lương mua trà, để dẫn rắn ra khỏi hang.
Hạ Chiếu giả làm thương nhân mua bán trà, còn nàng thì giả làm sủng cơ xinh đẹp của thương nhân mua bán trà.
Đợi đến khi Hạ Chiếu thấy trang phục của nàng, mặt hắn đều đen lại.
Diệp Trấp Đào thấy hiểu rõ, thành kiến phiến diện của Hạ Chiếu lại xuất hiện, “Trang phục này, còn ra thể thống gì?”
Diệp Trấp Đào nhìn thấy Hạ tướng quân đột nhiên nghĩ đến một từ, “người cha có cảm giác thiếu niên,” lại không hiểu sao một thiếu niên mười chín tuổi lại cổ hủ như vậy, thật là uổng phí một khuôn mặt tràn đầy sức sống.
Diệp Trấp Đào cố gắng thuyết phục hắn, “Nữ nhân Tây vực đều ăn mặc như vậy cả, hơn nữa ta mặc như vậy cũng không có để lộ gì hết.”
Nghiêm khắc mà nói, chỉ là thiếu một đôi tay áo so với trang phục của Đại Lương, phần dưới là quần dài rộng, áo trên giống như áo yếm, để lộ một phần eo, xung quanh được trang trí bằng những chuỗi xích dài.
Nàng gom hết tóc trước n.g.ự.c ra sau đầu, cố gắng chứng minh rằng bộ trang phục này thật sự không hở hang, nhưng thấy vành tai Hạ Chiếu đỏ bừng như máu, cho dù nói gì thì hắn vẫn nhất quyết không cho nàng mặc bộ này.
Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể thay một bộ đồ dài tương đối kín đáo, nhưng ngay cả vậy, Hạ Chiếu vẫn không nhịn được mà nhíu mày.
Bọn họ chọn khách điếm xa hoa nhất Đại Lương là Tửu Tiên lâu, phô trương mà vào ở, Hạ Chiếu hạ thấp giọng, sờ vào bộ râu giả trên mặt, ngang tàng ném một thỏi vàng lớn lên quầy, “Món chiêu bài mang lên hết cho ta.”
Diễn xuất cũng khá giống.
Diệp Trấp Đào cố nhịn cười, làm ra tư thái mềm mại, nép vào lòng Hạ Chiếu hóa trang thành thương nhân mua bán trà Tây vực, một cách rất điệu đà nói lớn: “Lão gia tuy tiền nhiều như gạo, cũng phải biết tiết kiệm~”
Hạ Chiếu: “Ừ.”
Diệp Trấp Đào ngẩng đầu, phát hiện mặt Hạ Chiếu đỏ hồng, không hiểu sao lại thấy đáng yêu, trong lòng nghĩ, lúc này mới đúng là một thiếu niên mười chín tuổi, sau khi diễn xuất phô trương cũng sẽ cảm thấy ngại ngùng, nhìn hắn đỏ mặt.
So với Hạ Chiếu đôi lúc còn thấy ngượng ngùng, Diệp Trấp Đào diễn xuất tự nhiên, như cá gặp nước, nàng nghĩ trong lòng, kiếp trước nàng không đi làm diễn viên thật là một sự tổn thất cho giới giải trí.
Rất nhanh, tin tức về việc thương nhân giàu có Tây vực và sủng cơ xinh đẹp của hắn đã lan truyền khắp mọi ngõ ngách ở Đại Lương.
Rắn sắp ra khỏi hang!
Không ngoài dự đoán của Hạ Chiếu, đúng ngày thứ ba bọn họ ở khách điếm Tửu Tiên lâu, tặc nhân kia không thể kiềm chế được nữa.
“Cốc cốc cốc” vào giờ Dậu một khắc, bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai đó?”
“Khách quan, bổn tiệm mới ra mắt món rượu gạo hoa quế, miễn phí cho hai vị thưởng thức.”
“Vào đi.”
Tiểu nhị cười tươi bưng món rượu gạo kia bước vào, vừa ngửi đã thấy một mùi thơm, ngọt ngào, khiến người ta thèm ăn.
Chỉ có điều, mặc dù tiểu nhị cười tươi, nhưng bộ dáng nhìn có chút lạ lẫm.
Diệp Trấp Đào kỳ quái hỏi: “Sao hai ngày trước ta chưa từng thấy ngươi?”
“Khách quan, ta vừa mới được thuê hôm nay.” Tiểu nhị đặt rượu xuống mà không lập tức rời đi, trái lại còn nhìn quanh.
“Sao không thấy vị khách quan kia?”
“Ngươi nói lão gia nhà ta à,” Diệp Trấp Đào phong tình vạn chủng khẽ lắc lắc mái tóc xoăn — nàng vốn là người lai, tóc đen dài tự nhiên có độ xoăn, bình thường búi lên, trông không rõ ràng lắm.
“Lão gia đi tiếp khách rồi, một lúc nữa mới về được.”
“Thế à.”
Tiểu nhị cười tươi, chậm rãi thu lại nụ cười, bước đến bên Diệp Trấp Đào, cúi người, dựa vào bàn, chống cằm, lộ ra vẻ say mê, “Đầu của ngươi thật đẹp, là cái đẹp nhất ta từng thấy.”
Nghe qua có vẻ không có vấn đề gì, nhưng ai lại khen người khác đẹp lại khen cái đầu của bọn họ đẹp?
“Sắc trời không còn sớm nữa, ngươi ra ngoài đi, ta muốn uống rượu gạo.” Diệp Trấp Đào nói.
“…… Sắc trời quả thật không còn sớm, đã đến giờ Dậu rồi.”