Chậm rãi tiến lên hai bước, nắm lấy tay áo Hạ Chiếu, “Hạ tướng quân, tối nay, ta có thể vào phòng ngài ngủ dưới đất được không?”
Hạ Chiếu trừng mắt nhìn nàng một cái.
Diệp Trấp Đào biết đề nghị này không hợp lý, nhưng nàng thật sự sợ hãi.
Nàng thề, “Ta đảm bảo, ta tuyệt đối sẽ không làm gì với ngài.”
Giờ đây mắt nàng ngấn lệ, âm thanh mềm mại, thề thốt rằng “ta tuyệt đối sẽ không làm gì ngài, ta chỉ sợ thôi.” Nghe giống như một trà xanh, hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Đương nhiên là Hạ Chiếu không đồng ý, trong lòng cười lạnh, nữ nhân này thật sự là tà tâm không bỏ, lại dám đề nghị ngủ chung với hắn? Quả nhiên thời thời khắc khắc đều nghĩ đến việc quyến rũ hắn!
Diệp Trấp Đào quỳ xuống ôm chặt lấy chân hắn, không chịu buông, Hạ Chiếu quay người, đai lưng gần như bị nàng kéo xuống, nghiến răng nhìn nàng một cái, gần như từ cổ họng rít ra lời đe dọa, “Ngươi buông ta ra! Tin hay không ta…”
“Không buông! Dù có đánh c.h.ế.t ta cũng không buông!” Diệp Trấp Đào ngẩng đầu, mặt đầy vẻ kiên quyết, nàng vốn đã ăn mặc không chỉnh tề, giờ đây áo trượt xuống vai, Hạ Chiếu nhìn xuống, thấy một vùng da trắng muốt, lập tức khí huyết dâng lên, răng cắn chặt hơn.
“Được, ta ở lại.”
Cuối cùng Hạ Chiếu thỏa hiệp ngủ dưới đất trong phòng nàng.
Diệp Trấp Đào hơi ngại ngùng, “Hạ tướng quân, không bằng ngài ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất đi.”
Hạ Chiếu nhắm mắt, nhíu mày, “Nếu nói thêm một câu nữa, ta sẽ đi.”
Diệp Trấp Đào lập tức im bặt, lặng lẽ nằm xuống, khoảng nửa nén nhang sau, nàng nhỏ giọng mở miệng, “Hạ tướng quân? Hạ Chiếu.”
Thấy không có phản hồi, xác định hắn đã ngủ, nàng nhẹ nhàng xuống giường, buộc một sợi dây vào cổ tay hắn, đầu bên kia buộc vào tay mình, lúc này mới yên tâm mà ngủ.
Mục đích Diệp Trấp Đào buộc dây là, nếu Hạ Chiếu nửa đêm rời đi, thì nàng cũng có thể biết ngay.
Trong bóng đêm, Hạ Chiếu mở mắt, mặt không chút biểu cảm, đánh giá sợi dây buộc ở nơi cổ tay, rồi nhìn về phía Diệp Trấp Đào đã ngủ say trên giường, nhíu mày chặt hơn, nữ nhân này lại đang làm gì thế?
***
Ngày hôm sau, thời điểm Diệp Trấp Đào tỉnh dậy, Hạ Chiếu không biết đã đi đâu, một đầu dây buộc vào cột giường, không cần nói cũng biết là Hạ Chiếu buộc.
Nàng rửa mặt đơn giản, ra ngoài thì phát hiện cửa viện có thêm hai thủ vệ, chắc chắn là Hạ Chiếu đặc biệt phái đến vì chuyện tối qua, trong lòng cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Hạ Chiếu lên triều, Thánh thượng nói về một số chính sự gần đây, “Có chuyện thì thượng tấu lên, không có thì tan triều.”
Hạ Chiếu bước lên một bước, “Bệ hạ, vi thần có việc bẩm báo.”
“Nói.”
“Gần đây ở kinh thành có tin đồn, rằng công tử của nhà Thái úy cường đoạt dân nữ, nửa đêm đột nhập vào khuê phòng của nữ tử, vi thần cho rằng cần phải tấu lên.”
“Ồ, Thái úy, Hạ tướng quân nói đúng không?”
Thái úy cung kính nói, “Con của vi thần đúng là có lêu lổng, nhưng tuyệt đối không có chuyện cường đoạt dân nữ, thị thiếp trong phủ đều là cô nương nhà trong sạch, tự nguyện vào phủ, chỉ sợ là phía Hạ tướng quân đã hiểu lầm.”
“Vậy thì có lẽ là vi thần đã hiểu lầm.”
“Không sao không sao, các ái khanh có hiểu lầm thì chỉ cần giải thích là được rồi.”
Sau khi bãi triều, Hạ Chiếu bước xuống thềm, phía sau là Thái úy gọi hắn, “Hạ tướng quân, đợi chút.”
Hạ Chiếu liếc ông ta một cái, không nói gì, thái độ không coi ai ra gì này khiến Thái úy tức giận, nén trong lòng, nói: “Không biết nhi tử nhà ta đã đắc tội Hạ tướng quân như thế nào, mà Hạ tướng quân lại đi kiện lên Thánh thượng.”
Hạ Chiếu lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, “Về hỏi đứa con ngoan của ông đi.” Nói xong không nhìn ông ta thêm lần nào, thẳng thừng rời đi.