Nữ Phụ Em Thuộc Về Tôi

Chương 32: TRÊU GHẸO



Cô chưa hả giận, tộc độ của cô quá nhanh hắn theo không kịp, tuy nói hắn rất mạnh nhưng khi thấy cô hạ người của hắn dễ như trở bàn tay thì mặt nhăn lại sợ tới nỗi đứng cứng ngắc.

Bây giờ hắn bắt đầu dùng sức phản kháng cô, một tay đấm lên mặt cô, Linh Thư biết hắn muốn làm gì liền cười nhếch một điệu cười tàn ác cộng thêm sự hận thù trong đó.

*Tác Giả : (Thấy chụy cười là biết tình trạng tiếp theo của Mộ Phong Đằng rồi đó ) (>♡<).

Sau vài phút chống cự, cuối cùng hắn cũng không làm gì được cô, dần dần đuối sức, trên mặt để lại những vết máu chảy thành sông .Người chi chít vết thương bị cô cho ăn đấm.

"Ha, đánh tiếp chứ" cô cười dễu cợt nhìn khuôn mặt đã sớm bị cô cho ăn hành của hắn khinh bỉ nói. Dù hắn mạnh nhưng lúc nãy tới giờ cô chỉ đấu chơi với hắn, căn bản không để hắn vào mắt.

"Cô..." Hắn đã đuối sức không còn hơi để phản bác lại Linh Thư nữa. Một lúc sau, tiếng còi xe cảnh sát ầm ĩ vang đến chói tai tới gần trường , học sinh, giáo viên bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, niềm lo sợ bị xua tan.

Nửa tiếng sau__________________

Nhóm mafia cũng bị bắt giữ, Cố Linh Thư và Giang Hạ Vân vẻ mặt vẫn không thay đổi mấy, cứ lạnh tanh bước đi, Linh Thư bước tới chỗ Đồng Tuyết và Minh Hạo Vũ hỏi han " hai cậu không sao chứ".

Theo phản xạ hai người xua xua tay lắc đầu nói " Không có bị gì hết".

Thầy Trương nói với hai cô cùng đến văn phòng một chút, đi sau là một dàn người hóng hớt, vừa vào văn phòng, đập vào mắt cô là một nhóm người, không ai khác là mấy vị chủ tịch kia đang đứng sẵn chờ cô tới.

''hai em ngồi đi, thầy muốn hỏi một số chuyện''.Thầy hiệu trưởng vẻ mặt nghiêm túc nói. Hai cô nghe vậy thì hiểu ra vấn đề ngồi xuống hai cái ghế được đặt sẵn đó.



'' Hai em thực sự là Hacker ZERO và MY'' Chủ Tịch nước lên tiếng. Hạ Vân và Linh Thư hơi khó xử chần chừ một lúc thì nói '' dạ, thưa thầy đúng là bọn em''.

'' Tại sao lúc đó Đỗ Hiếu Tô và Viên Hỷ dùng thân phận của hai em mà các em không lên tiếng phản bác.

'' Hì... bọn em ghét phiền phức ''Giang Hạ Vân cười giả trân , khuôn mặt nhìn lễ phép thanh lịch trả lời ngắn gọn nhưng đủ khiến mọi người kinh ngạc.

''Em cho việc được người ta ngưỡng mộ là một điều phiền phức á ?'' Mấy vị chủ tịch đồng thanh hỏi đầy sự ngạc nhiên, khó tưởng tượng.

'' Như mọi người đã nghe, bọn em thấy phiền ''. Linh Thư lúc nãy giờ im lặng thì bây giờ lên tiếng giải thích.

'' Hai em muốn tham gia vào đội máy tính toàn c....'' Chủ tịch nước muốn mơi họ tham gia nhưng chưa nói hết câu thi...

''Bọn em từ chối, bọn em sẽ không tham gia, bận học''.Cô lần nữa nói lớn khẳng định việc cô phải tập trung cho việc học, mặc dù với trình độ của cô mà vẫn còn phải học thì thiên tài trên thế giới này sẽ không có ai.

*Tác Giả : ( chị nhà lươn ghê).(>_<).

'' Vậy hai em hãy nhận những món quà này nhé'' mấy ông chủ tịch thúc dục hai cô nhận quả để tỏ lòng cảm ơn và cũng để tạo mối quan hệ tốt với cả hai cô.

''Mọi người cứ giữ lại đi, bọn em không cần đâu ! ''.



'' Hả không nhận,Vậy tại sao bọn tội phạm kia lại là kẻ thù của em vậy''. Thấy hai cô không nhận lấy những món quà giá trị này, họ khá kinh ngạc nhưng sau đó trấn tĩnh lại rồi chuyednr sang chủ đề khác.

''Chuyện riêng của bọn em, mong thầy sẽ không hỏi, không còn việc gì bọn em đi trước, mong thầy xử nghiêm vụ việc lần này''.Hạ Vân nhíu mày nhìn các vị quan chức lớn nói. Nói xong hai cô quay người rời đi để lại những con người ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi rồi bị che khuất.

''Hazz, thân phận bị lộ rồi, bây giờ chúng ta phải làm gì đây ?''. Giang Hạ Vân thở dài, chán đời hỏi. Linh Thư trả lời lại '' thôi chuyện cũng qua rồi, cứ như trước đây đi, kệ họ''.

''Reng..reng..''

'' Ể, là chuông điện thoại của bà kìa Vân Vân''. Linh Thư nhỏ giọng nói. ''À chắc là ba của tui gọi, thôi tui về trước đây''.

''Uk'' cô vừa nói vừa vẫy tay chào tạm biệt với Hạ Vân rồi cũng rời đi. Nhưng Thiên cứ thích trêu đùa cô, lúc xoay mặt lại không để ý đến mà bước đi khiến cô đâm đầu vào bờ ngực một ai đó.

Bà mị, sao lại tên này nữa, đã là lần thứ ba cô đụng trúng anh rồi, kiếp cô số gì mà xui vậy không biết, huhu, Thiên a ông thật ác mà.

''Võ công tốt đấy nhỉ ?'' Anh thấy cô khó xử vì đụng phải mình , nổi ý trêu chọc lên hỏi. Cô giật mình chột dạ cười gượng trả lời '' hì hì tôi biết một số võ công mèo cào thôi không đáng là gì cả !''.

Anh hỏi tiếp'' nhưng tôi thấy mấy kĩ năng của em chỉ có người được luyện tập bài bản điêu luyện thì mới làm được''.

''Ờm, tô...tôi , ể khoan đã tôi làm gì thì liên quan méo gì tới anh''. Cô chợt nhớ ra rồi phản kháng lại.

Cô vội xoay người bước đi( thời khắc này không nói là đi nhanh nữa mà gọi là chạy luôn rồi) cô không để ý tới người phía sau vẫn nhìn cô cười đầy mị lực '' để xem em chạy đi đâu, em sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu, hửm".