Nữ Phụ Em Thuộc Về Tôi

Chương 87: NGOẠI TRUYỆN



Vài ngày trôi qua, cô cùng anh đã chính thức yêu nhau một cách công khai như bao cặp đôi khác.

Nhưng... ba mẹ cô thì chưa biết tới chuyện cô đã ở bên cạnh Hoắc Hàn Lâm.

Hôm này, Cố Linh Thư đem theo Hoắc Hàn Lâm về nhà ra mắt với ba mẹ cô.

Tuy hai ông bà đã từng gặp anh nhưng đó chỉ là với một thân phận bình thường, còn bây giờ họ sẽ được biết anh là người yêu con gái bảo bối của hai người.

"Anh có lo lắng không vậy??". Cố Linh Thư hỏi.

"Bảo bối, em nghĩ sao??". Hoắc Hàn Lâm cười tà mị đáp.

Ổi sao mà sến sủa vậy, từ lúc mình nhận anh ấy làm người yêu, thì anh ấy đã bắt đầu nói mấy từ sến như cầy sấy kia rồi.

Cố Linh Thư nắm tay anh bước vào trong nhà, mấy cô hầu nữ cúi đầu chào, chờ hai người đi ngang qua thì bắt đầu xì xào to nhỏ.

"Ôi trời ơi, người đàn ông đó là ai vậy? đẹp trai quá??"...

Cố Linh Thư khẽ liếc nhìn biểu cảm trên gương mặt anh, vẫn là bộ dạng đó, đúng là tảng băng di động biết nói mà.

Nhìn anh xem, một chút lo lắng bồi hồi cũng không có.

"Ba mẹ, con về thăm hai người!". Linh Thư vừa trông thấy họ thì vẫy tay.

Lúc này, hai ông bà Cố vẫn đang xem tin tức truyền hình trên ti vi, nghe được giọng cô, họ mới quay người lại nhìn về phía Linh Thư.

"Linh Thư, con về rồi...vị này..?"



Trong lúc hai ông bà phân vân không biết tại sao cô con gái bảo bối của họ lại nắm tay anh như vậy, thì cô đã nhanh trí kéo anh đên trước mặt ông bà.

" Ba mẹ, đây là người yêu của con chắc ba mẹ cũng biết anh ấy đúng không!".Cố Linh Thư cười cười nhìn anh rồi quay về phía ông bà Cố nói.

" Chào bác trai, bác gái. Con là Hoắc Hàn Lâm là người yêu của con gái hai bác". Hoắc Hàn Lâm vừa nói, đầu hơi cúi xuống một chút.

"Bạ bạn trai con???". Mẹ cô im lặng nãy giờ nghe cô nói vậy thì mới lên tiếng. Ba cô cũng phụ họa nói theo "vị này thực là người yêu con??".

Không lẽ con gái họ nói cho vị tổng tài này biết cô là con gái Cố Gia rồi sao???.

" Dạ, vâng ba mẹ, hôm nay con đưa anh ấy về ra mắt ba mẹ!". Cổ Linh Thư cũng nhìn ra được sự ngỡ ngàng từ hai ông bà nên nhanh chóng trả lời.

Cố Linh Thư giật tay anh ý bảo đi qua sofa ngồi đã.

" Thưa hai bác, hôm nay con cùng cô ấy tới đây để mong hai bác có thể cho con cùng con gái hai bác có thể đến với nhau!". Hoắc Hàn Lâm vừa ngồi vào chỗ đã bắt đầu nói.

Trên tay anh chắc chắn là cẩm một món quà nho nhỏ, tỏ thành kính với họ. Anh đưa tay đặt hộp quà nhỏ kia của mình lên bàn.

Ba mẹ cô trầm ngâm một lúc thì mẹ cô mới lên tiếng "Hoắc Tổng, cậu không cần phải khách khí như vậy, nhưng con gái tôi nó....".

" Ba mẹ, con muốn cưới anh ấy, ba mẹ sẽ đồng ý...đúng không ạ!" hơi buồn khi phải rời xa gia đình nhưng mà cô vẫn sẽ về thăm họ thường xuyên.

" Không được...". Ba cô lúc này giờ im lặng lên tiếng phản bác. " Con mới về được mấy ngày mà bây giờ lại muốn bỏ ba mẹ con đi sao!"

Cái con bé vô tình này, ông nhớ con bé vậy mà nó mới về mới có mấy ngày mà đã phải rời xa ông rồi, không được, không được, chưa thể để tiểu tử cáo gian này cướp củ cải trắng ông nuôi mấy chục năm đi được. Dù tiểu tử này có là ai đi nữa.



" Baaaa.., con sẽ thường xuyên về thăm ba mà" O(n_n)O.

"Con...Nè cậu, cậu cho con tôi ăn gì mà nó mê mấn cậu như thế??" Huhu, con gái nuôi lớn xong muốn bỏ thân già này luôn rồi.

Hoắc Hàn Lâm còn chưa lên tiếng thì mẹ cô nhanh miêng chen vào " aiza, cái ông này, ông xem thử con gái ông bao nhiêu tuổi rồi mà lại không cho nó lấy chồng nữa chứ".

" Nói ông nghe, năm tôi 22 tuổi đã gả cho Cố Gia làm vợ ông, làm con dâu Cố Gia còn gì, mà Linh Thư ấy à, con bé đã 27 tuổi rồi đó, ông tính để con bé sống vậy cả đời à".

" Không sao, tôi nuôi con bé..." Ba cô chưa kịp nói hết câu đã bị mẹ cô ngắt lại bằng giọng gắt gỏng " Gì hả..!!".

Bà cố trưng mắt nhìn ông. Thế là ông đành câm nín.

Tuy trong lòng không can tâm nhưng ông còn có thể làm gì, hai nữ nhân quyền lực nhất trong nhà đã quyết định cả rồi.

" Tôi giao con gái cho cậu, cậu dám làm con bé mất một cọng tọc, hay làm con bé khóc thì dù cậu có là diêm vương thì tôi cũng quyết sống chết với cậu".

"Dạ hai bác yên tâm, con sẽ chăm sóc cho cô ấy, không để cô ấy mất cọng tóc nào đâu ạ".

Hoắc Hàn Lâm lúc nãy nghe hai ông bà cãi nhau thì biết trước phần thắng đã thuộc về mình nên đã cười rất đắc ý mà trả lời.

Cố Linh Thư: "...." sao ảnh nói nghe bình thản vậy, lỡ ba cô đổi ý thì cho anh chừa cái mặt.

Nhưng cũng may là ba không có đổi ý, thực sự là cô mãn nguyện với người ba, người mẹ này rồi, họ còn rất thương cô, cảm ơn đã cho một cuộc sống tốt đẹp như vậy.

****************

Hi các độc giả, đây là ngoại truyện nho nhỏ của bộ tiểu thuyết này.(. * u °.)