Bầu không khí rõ ràng đang rất căng thẳng nhưng nó không ảnh hưởng chút nào đến Đại Ninh.
Tuy Triệu Tự đã lo liệu cả rồi nhưng trông thấy dáng vẻ vô tâm hóng drama của cô vẫn khiến anh đau đầu.
“Em vào trong thay quần áo đi."
Ngoài phòng có một hàng đàn ông mặc vest đen, lần này đại tiểu thư nghe lời đi vào phòng, cô chọn một chiếc váy hoa màu tím nhạt.
Khi cô ra ngoài lần nữa thì bị Ngôn Cảnh nắm lấy cánh tay.
“Em…” Anh muốn hỏi rất nhiều chuyện, lúc trước biết được tin tức của cô, lòng Ngôn Cảnh tràn đầy may mắn, may mà cô còn sống, nhưng khi biết cô đang ở trong vòng tay của người đàn ông khác lại không khỏi buồn bã.
Trong khoảng thời gian này, anh xem màn hình camera giám sát cả ngày lẫn đêm, khi cô rơi xuống biển sâu còn mình lại ở trên du thuyền phía xa, chỉ có thể bất lực nghe cô nói đau quá.
Ngôn Cảnh từng hận không thể giết quách mình cho xong, tại sao mình không nghe theo cô loại bỏ Kỷ Điềm từ sớm để cô không phải hứng chịu tổn thương như thế.
Có trời mới biết anh đã khó chịu như thế nào trong khoảng thời gian trì độn này.
Thế giới của anh vừa vắng lặng vừa cô độc vốn chỉ có màu sắc tươi sáng ấy, chỉ khi ngày đêm đi tìm kiếm cô, anh mới có thể thoát khỏi cảm giác ngột ngạt đến mức khó thở.
Giờ phút này cánh tay mềm mại của cô đang trong tầm tay, nhưng Ngôn Cảnh lại phát hiện ra mình không thể thốt thành lời.
Anh cụp mắt, vừa vặn thấy trên cổ cô có vài vết đỏ được người âu yếm.
Cô chớp mắt nhìn anh, dường như không nhận ra tình huống xấu hổ lúc này, cô mỉm cười gọi anh: "Hầy, đã lâu không gặp nha anh trai."
Từng chữ này tựa như phải dùng hết sức lực của anh, nhưng đến khi hỏi ra thì anh lại cảm thấy hối hận. Kỷ Đại Ninh là cô gái có tính cách thế nào, chẳng lẽ anh còn không rõ sao? Anh đã sớm biết cô không có bao nhiêu thật lòng với mình, lỡ như cô trả lời không phải, nói do họ yêu nhau, vậy anh đứng ở chỗ này còn không phải trở thành trò cười tự rước lấy nhục ư?
Anh nhìn chằm chằm môi cô, đến khi cô nói ra đáp án, anh lại vô thức muốn ngắt lời cô.
Có người còn lên tiếng nhanh hơn cả anh.
“Buông cô ấy ra, cậu đang làm đau cô ấy.”
Cổ tay Ngôn Cảnh bị người khác giữ lại, Triệu Tự nói lạnh lùng: “Buông cô ấy ra, tôi nói chuyện với cậu.”
Lúc này Ngôn Cảnh mới phát hiện ngón tay mình đang run rẩy, rõ ràng cảm thấy mình sắp không cầm nổi tay cô, ấy vậy mà bản thân mình dùng lực bao nhiêu cũng không biết.
Đôi mắt anh đau đớn tột cùng, lòng anh cũng y thế. Anh như bị điện giật buông cánh tay Đại Ninh ra.
Đại tiểu thư không sợ chết, nhú đầu nhỏ từ sau lưng Triệu Tự.
“Anh à, thật ra…”
“Tôi bỏ thuốc cô ấy." Người đàn ông bình tĩnh lên tiếng, nhếch môi: "Cậu Ngôn, nói đến việc cướp người cũng là cậu cướp người từ chỗ tôi trước, dù sao bốn năm trước cô ấy cũng là bạn gái của tôi."
Triệu Tự tựa như nhân vật phản diện, anh vuốt ve tóc Đại Ninh, giọng vừa nhẹ nhàng vừa tàn nhẫn.
“Cô ấy rơi vào tay tôi thì phải sớm tự biết điều như thế."
Đại Ninh không biết tại sao nhưng lời này bỗng nhiên chọc giận Ngôn Cảnh.
Ngôn Cảnh vừa thở phào nhẹ nhõm, biết Đại Ninh không phải tự nguyện làm việc này vừa có một cơn giận dữ của đàn ông xâm chiếm lấy anh, dựa vào đâu mà Triệu Tự dám làm thế với cô.
Anh túm chặt cổ áo Triệu Tự rồi tung nắm đấm.
Triệu Tự không tránh né, anh phát ra tiếng kêu đau đớn rồi quay đầu, xì một tiếng bật cười.
Gần như cùng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng súng lên đạn, người của Triệu Tự đồng loạt nhắm vào Ngôn Cảnh.
Sắc mặt Ngôn Cảnh lạnh lùng cũng không tỏ ra sợ hãi.
Triệu Tự búng tay một cái, súng trong tay những người đó bèn đổi hướng nhắm vào Đại Ninh.
Đại tiểu thư bị cả đám người chĩa súng vào, mặt lộ vẻ đầy dấu chấm hỏi ???
Không phải mới vừa nãy Triệu Tự còn gọi mình là em yêu ngay trên giường sao? Bây giờ là sao vậy? Trong lúc nhất thời cô không hiểu chuyện gì cả, Thanh Đoàn cũng ngớ người.
Triệu Tự thong thả ung dung hất tay Ngôn Cảnh, anh sửa sang lại cổ áo của mình.
Giọng Triệu Tự không nhanh không chậm, thậm chí ôn hòa đến mức lạnh nhạt: “Tôi biết cậu không sợ đạn, thế nhưng đại tiểu thư nhà họ Kỷ mỏng manh như thế, chỉ sợ "pằng" một tiếng là cô ấy không bao giờ mở được cặp mắt xinh đẹp này ra nữa."
Ngôn Cảnh cứng ngắc, lạnh lùng nhìn Triệu Tự.
"Cậu im lặng và cút ra khỏi phòng cho tôi, nửa tiếng sau tôi sẽ giao cô ấy nguyên vẹn không bị gì cho cậu. Nếu không, cô ấy sẽ không bao giờ còn nhảy nhót tung tăng được nữa đâu."
Đại Ninh được Triệu Tự che chắn chặt chẽ, nhìn anh hoàn thành vai diễn phản diện lật lọng của mình.
Ngôn Cảnh mím môi cân nhắc tình hình. Quả thật anh không có cách nào bảo đảm Đại Ninh sẽ rút lui hoàn toàn dưới tình huống này. Anh không sợ gì hết, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bị người ta nắm chặt điểm yếu, Ngôn Cảnh ra hiệu, nhóm người chậm rãi lui ra ngoài.
“Nửa tiếng.” Ngôn Cảnh nói.
Triệu Tự gật đầu, đóng cửa lại. Anh quay đầu bèn đối diện với đôi mắt to ngập tràn hứng thú.
Đại tiểu thư giơ ngón tay chỏ nhẹ vào ngực anh, cười đến cong cả mắt: “Anh bảo anh bỏ thuốc tôi? Rơi vào trong tay anh thì tôi phải tự biết điều?"
Triệu Tự nắm lấy ngón tay cô, im lặng không nói.
Anh dắt cô đến trước bàn ăn. Anh vào phòng bếp, lấy tay thử độ ấm của trứng hấp, phát hiện độ ấm vừa phải, chưa nguội.
Anh cầm muỗng, từng muỗng từng muỗng đút cho cô.
Đại tiểu thư cũng thật là vô tư không lo nghĩ, bên ngoài thì bị bao vây tứ phía, nhưng khi anh kiên nhẫn đút cô ăn sáng, anh đưa đến đâu là cô há miệng ăn đến đấy.
Rất hợp tác.
Đại Ninh quan sát anh, ánh mắt Triệu Tự đã mất đi vẻ gian ác và âm u ban nãy, đã trở về vẻ bình thản, thậm chí còn hơi lạnh lẽo. Trước nay cô không hề biết thì ra người đàn ông này lại diễn xuất tự nhiên như thế.
“Anh có mục đích gì? Làm cho Ngôn Cảnh tin anh là kẻ xấu, tôi thì bị anh ép buộc, anh ta đau lòng, sau đó tôi có thể làm hòa với anh ta." Cô cắn muỗng, mơ hồ nói ra mục đích của anh: "Triệu Tự, có phải anh còn chưa tỉnh ngủ không? Anh biết mà, tôi không còn sống được bao lâu nữa."
Triệu Tự nói: “Nhả ra.”
Thấy cô vẫn dùng răng nhỏ cắn cái muỗng trừng anh như cũ, Triệu Tự cũng không dám cứng rắn, sợ làm đau răng cô.
May mà cô ăn hơn phân nửa, chắc sẽ không đói nữa.
“Đó là suy nghĩ của cô. Kỷ đại tiểu thư, cô ăn no rồi thì đi đi." Triệu Tự nhìn đôi mắt cô: "Nếu cô hiểu rồi, tôi cũng không cần phải lãng phí nước bọt. Tôi đã có được cô, chẳng có gì không cam lòng cả. Cô gây phiền phức quá nhiều, tôi đã từng nói sẽ không chơi trò này mãi với cô. Rất lâu trước đây tôi đã bảo tôi bỏ cuộc rồi."
Anh lau khô miệng cô, trong mắt không gợn sóng: “Cô đi đi, theo cậu ta rồi thì đi thăm ông mình. Biết đâu cô càng thích Thời Mộ Dương hơn nhỉ? Tôi cũng có thể đưa cô về."
Đại Ninh còn chưa tỉnh lại từ dáng vẻ trai đểu "tôi đã có được cơ thể của cô, bây giờ cô thích theo ai thì tùy" của anh.
Cô nhìn Triệu Tự một cách mới lạ, trong lòng không tin lắm.
Đêm qua người đàn ông này còn thở hổn hển gọi em yêu bên tai cô, hôm nay lại có thái độ rút chim vô tình như vậy.
Rốt cuộc cô cũng không phải là nữ chính não tàn trong ngôn tình, nào là tôi không tin rồi gào khóc thút thít, tên khốn khiếp nhà anh, tôi hận anh.
Khi sinh mệnh của cô đang không ngừng đếm ngược thì việc Triệu Tự có yêu mình hay không cũng không quan trọng đến thế.
Cô còn có việc phải làm, vậy nên Đại Ninh đứng dậy, cô gật đầu, tràn đầy sức sống rời đi: “Vậy tạm biệt anh nhé!"
Cô đi đến cửa thì tay bị người giữ lại.
Triệu Tự cụp mắt, đặt ly sữa ấm vào tay cô. Anh không nói gì, xoay người về phòng, chỉ có bóng lưng vẫn thẳng tắp như cây trúc tựa năm ấy.
Ngoài cửa sổ mưa gió biến động, trông như thời tiết sắp thay đổi.
Đây là cuộc chia tay yên bình nhất mà Đại Ninh từng trải qua trong đời. Ít nhất khi rời đi, cô còn được ly sữa nóng.
*
Ngôn Cảnh đưa cô về Bắc Kinh, anh muốn Đại Ninh được an toàn nên thật sự không ra tay trên địa bàn của Triệu Tự.
Khi bọn họ rời khỏi, cửa sổ lầu hai mở ra, Ngôn Cảnh quay đầu lại thì thấy người đàn ông kia bình tĩnh nhìn theo họ, trên ngón tay có điếu thuốc.
Ngôn Cảnh và Đại Ninh đều im lặng suốt quãng đường, lại nói Đại Ninh không phải là người im lặng. Chỉ cần cô bằng lòng thì cô luôn là người luyên thuyên nhất.
Ngược lại là Ngôn Cảnh, anh như hiểu rõ điều gì nhưng không dám thừa nhận.
Đã là một trong những nam chính thì đương nhiên anh không ngu. Lời nói của Triệu Tự không chiếm được lòng tin của anh nhưng bản thân anh vẫn giả vờ tin tưởng.
Bằng không thì ngay cả khả năng cuối cùng có được cô cũng đánh mất.
Vốn trong mối tình này đã không công bằng, anh hèn mọn đến mức thà tình nguyện không hiểu gì cả.
Máy bay riêng bay qua bờ biển, anh nhẹ nhàng ôm cô.
“Đại Đại.” Anh nói: “Tôi dẫn em về thăm ông."
Lồng ngực người đàn ông lạnh lẽo như ngày đông, cô cười hì hì đáp: "Em biết rồi."
“Anh ơi, bây giờ anh nói chuyện không còn nói lắp nữa hả?"
Cô tò mò nghịch bờ môi anh, Ngôn Cảnh đè sự chua xót dưới ánh mắt xuống, cười gật đầu: “Em thích tôi thế này không?”
Cô trả lời thành thật: “Đương nhiên là em thích, giao tiếp cũng tiện hơn."
Ngôn Cảnh không nhắc một chữ đến Triệu Tự hay Thời Mộ Dương, anh mặc áo khoác mùa đông vào cho cô, mười ngón tay đan vào nhau, giữ chặt cô trong bàn tay mình.
Khi sắp đến nhà họ Kỷ, Ngôn Cảnh siết chặt ngón tay, đột nhiên nhìn vào đôi mắt cô.
“Tôi sẽ không quản mẹ con Trần Liên Tinh. Trần Kế Duệ… tôi cũng có thể… tôi…”
Đại Ninh chưa từng thấy dáng vẻ này của Ngôn Cảnh, khi anh nói chuyện, con ngươi cũng run rẩy theo. Giọng anh vốn đã khàn khàn khó nghe, lúc này chỉ với những câu chữ khó có thể thốt ra này cũng khiến Đại Ninh hiểu ý của anh, những gì mà xưa nay anh để ý, bây giờ đều đã từ bỏ. Trong sinh mệnh của anh chỉ còn mỗi mình cô. Đừng có không cần anh, đừng đối xử tàn nhẫn với anh như thế.
Tuyết rơi dày đặc ở Bắc Kinh, trời đất một màu trắng xóa. Trong mắt anh thật sự chỉ có cô.
Triệu Tự nhẹ nhàng rời khỏi cuộc đời cô, đẩy cô về phía Ngôn Cảnh, còn Ngôn Cảnh nỗ lực tập nói, không cần bất cứ cái gì chỉ để chạy về phía cô.
Vốn dĩ Đại Ninh muốn cười, nhưng chẳng biết tại sao cô cười không nổi.
Cô chợt cảm thấy người đàn ông trước mặt hơi đáng thương. E rằng dù anh ở bên Trần Liên Tinh cũng không đau khổ như bây giờ.
Anh có tài năng trời cho không sợ bất cứ ai, nhưng lúc này khi nắm lấy bàn tay cô còn lạnh giá hơn cả khối băng.
Đại tiểu thư không muốn cười, quay đầu sang chỗ khác, cuối cùng không nói dối lừa anh nữa.
“Vào đi thôi.” Đến cùng không hứa hẹn gì thêm.
Ngôn Cảnh cụp mắt, im lặng.
Đại Ninh biết trước khi mình chết, nhất định phải về bên cạnh Thời Mộ Dương.
Cô không có cách nào khống chế Triệu Tự, còn Ngôn Cảnh… hẳn anh sẽ đi theo con đường mà cô muốn.
Dù sao đối với Ngôn Cảnh, cô đã sớm là cả thế giới của anh.
Khi Đại Ninh bước vào, chàng trai đang uống nước lập tức sặc nước lên xoang mũi.
Cũng không biết có phải vì lý do này không mà khiến mắt hắn đỏ hoe.
Kỷ Mặc Giác thoáng cái đứng phắt dậy khỏi ghế, muốn bước đến nhưng lại băn khoăn đứng tại chỗ.
“Chị… chị không sao thì tốt rồi.”
Hắn hoảng sợ, đôi mắt nhìn chằm chằm cô: “Chị có khát hay đói không? Chị muốn gì, em lấy cho chị.”
Thậm chí Kỷ Mặc Giác hoài nghi mình còn đang nằm mơ, vừa bước đến chạm vào cô thì cô sẽ biến mất tăm không thấy.
Giọng điệu hắn rất cẩn thận gần như lấy lòng, không dám đến gần cô một bước.
Đại Ninh hơi hoảng hốt, trong trí nhớ của cô, Kỷ Mặc Giác chưa bao giờ có thái độ lấy lòng ai như thế, cho dù có là Kỷ Điềm ở kiếp trước, hắn cũng luôn giữ thái độ cà lơ phất phơ.
Trong lòng cô không tha thứ cho hắn, cô phớt lờ Kỷ Mặc Giác, lên lầu gọi ông nội.
Đôi mắt Kỷ Mặc Giác tràn đầy mất mát, nhưng không kiềm được ngóng theo bóng dáng cô.
Cảm giác vui sướng mất mà tìm lại được khiến hắn cảm thấy dù Đại Ninh có đối xử với hắn ra sao cũng không sao hết.
Dưới lầu hai người đàn ông đứng đối diện nhau không nói gì, Đại Ninh ở trên lầu, nhẹ nhàng ôm lấy ông cụ.
Tóc ông Kỷ đã hoa râm vỗ vỗ đầu vai cô, cảm thán: “Trở về là tốt, Ninh Ninh gầy rồi.”
Đại Ninh cảm thấy may mà mình được Triệu Tự nuôi mấy ngày nên bây giờ rất có tinh thần, cô nói vài lời an ủi ông.
“Cháu không hề lừa ông, cháu đã nói là sẽ về nhà mà.”
Con cháu toàn là cục nợ mà.
Ông Kỷ cười lắc đầu, cuối cùng cũng thả lỏng hỏi cô: “Mọi việc xong xuôi hết rồi chứ?”
Đại Ninh gật đầu.
Ông nhìn mặt cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bóng loáng. Ông không hề cảm thấy run sợ sau khi xem đoạn video. Trong lòng ông biết cháu gái mình khác với người thường.
Trước khi Đại Ninh đi đã nói với ông, cô đang chơi một ván cờ rất lớn, thắng thì có thể giữ được nhà họ Kỷ còn thua cũng không mất gì đáng kể.
Cô chắc chắn sẽ trở về nhà.
Bây giờ Đại Ninh chỉ còn một việc cuối cùng.
Dụ Thời Mộ Dương bước vào ván cờ.
*Văn: Mình rất thích bài này + do EN hát nữa, giờ xem lại mới thấy hợp với tâm trạng của Ngôn Cảnh, mọi người nghe thử nha.