Hà phụ Hà mẫu, cùng với Hà Giác bị ép buộc đến đây đều ngây dại.
Hà phụ nghĩ rằng việc nhi tử mình làm tuy không vẻ vang gì, cũng thực sự đã làm mất mặt Từ gia, nhưng nói gì thì nói, nữ nhi Từ gia không sinh được con, Hà gia bọn họ chín năm không nạp thiếp mà còn nhận một đứa trẻ làm con thừa tự, dù thế nào cũng được coi là nhân nghĩa, giờ bọn họ tự mình đến cửa xin lỗi, thậm chí còn định trực tiếp xử lý Bạch Như Huyên, làm sao cũng đã cho Từ gia đủ thể diện, vậy mà lại ngay từ đầu đã ầm ĩ yêu cầu hòa ly.
Hà phụ tức giận trong lòng, Hà mẫu cũng tràn đầy khó chịu.
Không ít lần Hà mẫu giao tiếp với Từ phu nhân, hai nhà là thông gia nên luôn phải qua lại, trong khi Từ phu nhân tuy thường đối xử với bà ta hòa nhã, nhưng khí thế từ trong xương tủy khiến bà ta cảm thấy thấp thỏm, vì vậy bà ta không dám xem thường Từ phu nhân, chỉ lo lắng tìm cách để dùng Diêu Dao làm điểm đột phá, dù Giác nhi có làm tổn thương nàng, nhưng những năm qua bà ta này làm bà mẫu cũng đã đối xử tốt với nàng, Hà mẫu chuẩn bị sẵn một bụng lời muốn nói, thậm chí nghĩ rằng nếu không được thì sẽ quỳ xuống trước Diêu Dao mà khóc, nhưng không ngờ trước mắt chỉ có hai bà tức là Từ phu nhân và Vương thị, Diêu Dao thì ngay cả mặt mũi cũng chưa xuất hiện.
Phu thê hai người liếc nhìn nhau, chỉ có thể mỉm cười nói hết lời hay ý đẹp, “Thân gia, chuyện này là nhi tử của bọn ta hồ đồ, thấy là biểu muội nhà mình đáng thương nên quan tâm một phần, không ngờ nàng ta lại là người có tâm cơ sâu sắc, khó khăn lắm mới bám được vào người có thể dựa vào, làm sao muốn buông tay, Giác nhi chưa trải qua những điều này, nên mới làm sai, thân gia yên tâm, gia đình chúng ta tuyệt đối sẽ không dung túng chuyện này, càng không để cho một nữ nhân như vậy làm hỏng tình cảm của phu thê hai đứa…”
Từ phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười, “Biết là Hà phu nhân đang nói về đứa nhi tử gần ba mươi tuổi, không biết thì còn tưởng Hà phu nhân đang nói về một đứa trẻ ba tuổi, nghe nói một cái vỗ tay thì không thể làm nên tiếng, chứ chưa nghe nói qua một cô nương yếu đuối có thể buộc người khác làm chuyện tốt, Hà phu nhân, bà nói như vậy chỉ có thể lừa được đứa khuê nữ ngốc nghếch của ta thôi, trước mặt ta thì hãy tiết kiệm lời đi.”
Hà mẫu mặt cứng đờ, còn muốn tìm lý do biện minh, nhưng thấy Từ phu nhân nhẹ nhàng ném ra một tờ giấy.
Mỗi bước mỗi xa
“Chỉ quan tâm một phần mà đã chín năm, nếu chăm sóc ba bốn phần thì chẳng phải từ khi còn trong bụng mẹ đã quan tâm rồi hay sao?”
Trên giấy viết không gì khác, chính là ghi chép về việc chín năm trước Hà Giác chuyển nhượng vòng vo mua căn nhà đó, rồi sang tên cho Bạch Như Huyên, chỉ cần không mù thì ai cũng thấy rõ, hai người này rõ ràng đã có quan hệ từ chín năm trước, không phải là chuyện lừa gạt nhất thời.
Hà Giác dù có làm kín đáo đến đâu, đặt ở trước mặt Từ phu nhân vẫn còn quá non nớt. Vương thị từ Hộ Quốc tự vừa nhận được tin, ngay lập tức đã phái Từ bá, đại quản gia của Từ phủ đi điều tra. Chỉ sau hai ngày đã làm rõ mọi chuyện bên ngoài, lúc ấy cũng chính là Hà Giác cẩn thận đưa Bạch Như Huyên đang mang thai đến thôn trang ở vùng ngoại ô, sau này lại có Hà mẫu giúp đỡ, nếu không mọi chuyện trước mặt có lẽ còn phấn khích hơn.
Dù chỉ có những điều này, cũng đủ làm mặt Hà phụ Hà mẫu một trận xanh một trận trắng.
Hà Giác vẫn còn chút ý thức của một người con, thấy phụ mẫu liên tục nhún nhường, Từ phu nhân lại bám riết không buông, cuối cùng không nhịn được mở miệng, “Chuyện này là do con làm, cũng là con có lỗi với Dao nhi, mẫu thân có bất mãn thì hãy nhắm vào con, phụ mẫu con không biết gì, cần gì cứ phải làm khó bọn họ?”
Từ phu nhân tức đến bật cười, “Nhìn xem, nhi tử các người thật không uổng công nuôi.”
Là một nữ nhân, Từ phu nhân hiểu nỗi khó khăn của nữ nhân, nên bà luôn thương xót nữ nhi hơn cả nhi tử.
Từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn nữ nhi từ lúc còn nhỏ nhắn đến khi trưởng thành, nhìn nữ nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện trở thành người ôn nhu hào phóng, Từ phu nhân không phải không dạy nữ nhi những thủ đoạn hậu trạch, cũng dạy nàng biết phân biệt lòng người và luôn để lại cho mình một đường lui, nhưng trong lòng bà vẫn hy vọng nữ nhi mình sẽ gả được một gia đình thoải mái không cần đến những điều này như mình. Chính vì vậy, khi nữ nhi lơ đãng nhắc đến thám hoa tân khoa thì bà đã chú ý. Khi biết gia đình này đơn giản và không có căn cơ gì ở kinh thành, Từ gia lại có thể giúp nữ nhi đứng vững, trong lòng Từ phu nhân đã có chút nguyện ý.
Giờ nghĩ lại, Từ phu nhân chỉ cảm thấy mình trước đây như bị mỡ heo che mắt, lại nghĩ rằng Hà Giác là một người tốt!
Nghĩ đến nữ nhi mình chưa khỏi bệnh đã bắt đầu tính toán kế hoạch bắt gian, nghĩ đến việc nữ nhi từ nhỏ đã quý giá, mà giờ vì một người như vậy trở thành đề tài bàn tán khắp nơi, Từ phu nhân càng nghĩ càng thương xót, càng thương xót càng lửa giận ngập trời
“Con không dạy thì là lỗi của phụ mẫu, ngươi làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy thì phụ mẫu ngươi không có mặt mũi, chẳng phải là chuyện bình thường sao? Còn nữa, ngươi đi nghe xem bên ngoài người ta bàn tán thế nào về ngươi, bàn tán thế nào về Hà gia các ngươi, bọn họ muốn thay ngươi chịu tội thì không chỉ đơn giản như vậy đâu, nếu không sao nói nhi tử này không uổng công nuôi chứ?”