Nghĩ đến trong mắt Hà phụ chỉ chứa được thằng tiểu tử Hà Bảo mà không để ý tới Hà Cầu, trong lòng Hà mẫu đã đồng ý hơn phân nửa, nhưng Hà phụ lại đột nhiên lo lắng, ông ta không tin rằng trên đời lại có chuyện bánh bao từ trên trời rơi xuống như vậy.
Quả nhiên ngay sau đó, Vương thị đã đổi giọng, “Chỉ là…”
“Từ gia bọn ha tuy có lý lẽ, nhưng cũng phải nghĩ cho Dao nhi chúng ta, dưới gối muội ấy chỉ có một đứa nhi tử làm con thừa tự, lỡ đâu sau này ả tiện thiếp này thực sự sinh con, thì không thể để Dao nhi nhà ta phải sống dựa hơi vào mẫu tử bọn họ được. Ta nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng chia phần theo tỷ lệ đích chiếm bảy thứ chiếm ba, trước tiên chia những tài sản dưới danh nghĩa của Hà Giác cho Dao nhi, như vậy sau này Dao nhi chỉ cần giữ đứa trẻ cũng có chút hy vọng, cũng đỡ sau này vì một chút bạc vụn phải gây ra chuyện như hiện tại, các người thấy sao.”
Hà phụ chỉ có hai nhi tử, một người theo con đường khoa cử, một người quản lý việc kinh doanh trong nhà, vốn dĩ cũng tạm ổn, nhưng Hà mẫu lại coi mẫu tử Liễu thị như cái gai trong mắt, sợ rằng Hà Lặc sẽ ăn chặn tài sản, còn Liễu thị cũng lo lắng rằng sau này sẽ phải dùng số tiền lớn để lo liệu cho Hà Giác, khiến nhi tử mình phải làm việc cực nhọc mà không được gì. Hà phụ bị rối loạn đến mức quyết định chia nhà mà không rời nhà, vì vậy, dưới tên Hà Giác không chỉ có một nửa tài sản của Hà gia ở kinh thành, mà còn chiếm một nửa sản nghiệp lớn ở quên nhà Giang Nam.
Hà phụ không ngờ Vương thị lại nghĩ ra ý này, lông mày không tự chủ mà nhíu lại.
Mỗi bước mỗi xa
Vương thị cũng không vội, rót trà cho Từ phu nhân, rồi từ từ uống trà.
Theo nàng ấy, nàng ấy và Từ phu nhân đều có cùng thái độ, hòa ly, bây giờ liền hòa ly, nhưng không ngờ Diêu Dao lại không đồng ý.
Diêu Dao luôn tin vào việc báo đáp công bằng, theo tình tiết ban đầu, Từ Ngọc Dao bị lừa cả đời, bị khai thác hết giá trị rồi bị mưu hại mà chết, so với Hà gia thì chưa thấm vào đâu.
Đối với Diêu Dao mà nói, việc bắt gian này chỉ là món khai vị để xé rách mặt với Hà Giác.
Xa thì chưa nói, mục đích của nàng lúc này rất đơn giản, một là giả vờ nhượng bộ để thu hút sự đồng cảm của số đông, đóng đinh Hà Giác và Bạch Như Huyên trên cái giá nhục nhã, hai là khẳng định danh phận tiện thiếp của Bạch Như Huyên, để nàng ta không bao giờ có thể giẫm lên nàng làm bậc thang để trở thành chính thất.
Còn thứ ba, tự nhiên là đào bới gốc gác của Hà gia, nếu sau này toàn bộ Hà gia không thể sống ở kinh thành mà phải về Giang Nam, vậy chẳng phải nàng đã mất công vô ích sao? Dĩ nhiên phải chuẩn bị sớm để cắt đứt đường lui của bọn họ.
Diêu Dao đã thuyết phục được Từ phu nhân và Vương thị bằng những điều có thể công khai, vì vậy mới có tình huống như hiện tại.
Hà phụ lòng đầy tức giận, ngay cả người mù cũng thấy bà tức hai người này một người đóng vai ác, một người đóng vai hiền, ông ta vẫn tưởng rằng nữ nhân dễ đối phó, không ngờ nữ nhân Từ gia không nói thì thôi, nói ra lại muốn ăn thịt người!
Nhưng tình thế hiện tại rõ ràng không có chỗ cho ông ta mặc cả, Hà phụ không ngừng cân nhắc xem liệu hòa ly có thiệt hại nhỏ hơn, hay là chấp nhận thiệt hại một cách nhanh chóng sẽ tốt hơn, sắc mặt ông ta lúc thì xanh lúc thì trắng.
Vương thị uống hết một chén trà nhỏ, thấy ông ta mãi không quyết định, quyết định giúp ông ta một tay, “Nghe đại ca của ta nói, Hà lão gia rất giỏi trong việc kinh doanh, những mặt hàng như trà, lụa, gạo ở Giang Nam Hà gia cũng có phần, chẳng lẽ lại sợ Từ gia cố ý mưu tính tài sản của các người?”
Giọng điệu của Vương thị như đùa, nhưng ý nghĩa sâu xa khiến Hà phụ giật mình.
Ông ta suýt quên rằng huynh trưởng của Vương thị hiện đang nhậm chức ở Giang Nam, là Thứ sử hai châu Tô Hàng!
Ai cũng muốn có những giao dịch kiếm được nhiều tiền, thương trường Giang Nam còn phức tạp hơn nhiều so với kinh thành, chỉ có Hà gia trải qua nhiều thế hệ ở Giang Nam mới có chỗ đứng, mà ngay cả như vậy, trong đó không ít lần Từ Ngọc Dao đã nhờ Vương thị giúp đỡ, nếu không những năm gần đây việc làm ăn của Hà gia sẽ không thuận lợi như vậy, cũng không thể mở rộng lớn như thế. Lời của Vương thị rõ ràng đang nói rằng nàng ấy có thể giúp đỡ việc làm ăn của Hà gia ở Giang Nam, cũng có thể khiến việc làm ăn của bọn họ gặp khó khăn, thậm chí không cần tự tay ra tay, chỉ cần để lộ chút thông tin không còn giúp đỡ Hà gia, sẽ có rất nhiều người lao vào cướp đoạt.