Nói đến Hà Giác, trên mặt Bạch Như Huyên tràn đầy đau lòng, “Huynh ấy đã vất vả học hành nhiều năm mới đỗ thám hoa, nhưng mọi người chỉ hâm mộ huynh ấy cưới được một thê tử tốt, một người kiêu ngạo như huynh ấy làm sao chịu được việc bị coi là kẻ ăn bám vào thê tử, qua nhiều năm như vậy, khúc mắc này đã ngày càng sâu…”
Hà mẫu muốn nói đây là chuyện quái gì, nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh mỗi khi bà ta và Hà phụ yêu cầu Hà Giác phải chiều chuộng Từ Ngọc Dao, Hà Giác lại có vẻ mặt cứng ngắc không được từ nhiên, lời sắp nói ra bỗng dưng nghẹn lại.
Bạch Như Huyên đương nhiên sẽ không nói mình đã không ít lần châm ngòi thổi gió, mà chỉ tranh thủ khi Hà mẫu có dấu hiệu nhượng bộ mà nhanh chóng nắm lấy cơ hội, “Chỉ cần nhìn cách Từ Ngọc Dao hành động quyết đoán không lưu tình, nếu nàng ta nhận ra những điều này, nàng ta sẽ nghĩ gì? Chỉ ợ sẽ cảm thấy Giác ca được lợi mà còn khoe mã, nghĩ rằng cả Hà gia đều coi nàng ta như kẻ ngốc chỉ để lấy lợi từ Từ gia, Từ Ngọc Dao có thể dễ dàng bỏ qua, Từ gia có thể dễ dàng bỏ qua sao? Nếu Từ Ngọc Dao có thêm một đứa con, có lẽ nàng ta sẽ hoàn toàn bỏ mặc Giác ca mà chỉ một lòng chăm sóc cho đứa con, đến lúc đó tài sản cũng bị nàng ta nắm giữ, Giác ca chẳng phải càng đáng thương hơn sao?”
Bạch Như Huyên miệng lưỡi khôn khéo, chỉ trong vài câu đã khiến tình hình hiện tại trở thành tốt nhất, nhưng Hà mẫu khi gặp chuyện của nhi tử thì dễ dàng bị rối loạn, thêm vào đó trước đây cũng bị Từ phu nhân lên cơn thịnh nộ làm cho sợ hãi không nhẹ, nghe xong lơi này lại cảm thấy có vài phần đạo lý.
Bạch Như Huyên biết rằng khi nói đến đây đã coi như thành công một nửa, liền vội vàng bắt đầu thể hiện lòng trung thành, “Mặc dù hiện tại Từ Ngọc Dao có khúc mắc trong lòng, nhưng nàng ta vẫn có tình cảm với Giác ca, cháu sẽ khuyên Giác ca lấy đại cục làm trọng tạm thời gạt bỏ khúc mắc, chắc chắn có thể làm Từ Ngọc Dao vui vẻ trở lại. Hơn nữa, nàng ta không sinh được con, để phòng cháu sinh con một nhà độc đại, nhất định sẽ phải giữ chặt Câu nhi, điều này vô luận là đối với Giác ca cũng như Hà gia đều là chuyện tốt.”
Bạch Như Huyên gần như đã nói rõ ràng rằng mọi người đều cùng một thuyền, không cần phải đấu đá nhau như gà mù, lẽ ra nên đồng lòng đối phó bên ngoài. Hà mẫu tuy vẫn không có sắc mặt tốt đẹp gì, nhưng rốt cuộc cũng đã nghe vào được vài câu.
Bà ta không phải không nghe ra ý đồ của Bạch Như Huyên, nhưng cần gì phải nói ra, những lời này thực sự đã cảnh tỉnh bà ta—
Hà Cầu dù sao tuổi cũng còn nhỏ, nếu thật sự bị Từ Ngọc Dao lung lạc được, thì đối với bọn họ mà nói không phải chuyện tốt, mà mẫu thân ruột thịt ở đây có thể chấm dứt mối hậu họa này, vì vậy về điểm này bọn họ thực sự có lợi ích chung.
Ngay cả Liễu di nương cũng có thể nhận ra sự thay đổi của Diêu Dao, Hà mẫu đương nhiên không thể không nhận thấy, nhưng trong mắt bà ta, chỉ cần chưa hòa ly thì vẫn có thể cứu vãn. Mà Bạch Như Huyên chính là một kẽ hở rất hợp lý, Hà mẫu cho rằng Diêu Dao, đường đường là một quý nữ, vì người như vậy mà mất mặt thì trong lòng chắc chắn không thể nuốt trôi cơn tức này, bà ta cho rằng chỉ cần thể hiện thái độ như trước, dạy dỗ nhi tử và xử trí Bạch Như Huyên để giúp Diêu Dao giải tỏa cơn giận, thì có thể giải quyết được chuyện này.
Hà mẫu từ trên cao nhìn xuống Bạch Như Huyên, vì nhi tử và tôn tử, bà ta chỉ có thể tạm thời nhịn cái ả tiện nhân này, nhưng cũng vì Hà Giác vì nhi tử ruột, đến lúc đó ả tiện nhân này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng thôi.
Hà mẫu đang tính toán để Bạch Như Huyên trở thành kẻ thù và mình thì làm người tốt, còn Bạch Như Huyên thì nghĩ chỉ cần ứng phó qua loa chuyện này, sau này sẽ có nhiều con đường để đi, cả hai đều có ý đồ riêng, lại không xảy ra cãi vã, mà Bạch Như Huyên ngay cả Hà mẫu hận mình thấu xương còn có thể tạm thời ổn định được, thì nói gì đến việc ứng phó với Hà Giác.
Nhìn Bạch Như Huyên trên đầu và mặt đầy vết thương, bộ dáng trong mắt trong lòng đều chỉ có mình, Hà Giác cảm thấy trái tim có chút khổ sở của mình cuối cùng cũng có chút ngọt ngào, “Huyên nhi, thật là đã làm khổ nàng rồi…”
Bạch Như Huyên ánh mắt tràn đầy đau lòng “Ta chịu chút khổ cũng không tính là gì, còn chàng, nếu không phải vì ta thì đâu cần phải chịu đựng những khổ sở này? Chàng bệnh một ngày, lòng ta treo một ngày, chỉ hận không thể thay cho chàng, ta nghe Hà Như Nguyệt nói Cầu nhi những ngày này cũng không ăn ngon ngủ yên, chàng nhất định phải nhanh chóng khỏe lại…”
Mỗi bước mỗi xa
So với sự nhục nhã phải chịu trước Diêu Dao và Từ gia, những lời này của Bạch Như Huyên rõ ràng đã thỏa mãn lòng tự trọng của Hà Giác rất lớn, nghĩ đến chuyện xảy ra như vậy, cả nhà bị đảo lộn, chỉ sợ ai cũng không quan tâm đến Cầu nhi, đứa nhỏ đó không biết bị sợ hãi đến mức nào, lòng Hà Giác không khỏi càng thêm oán hận Diêu Dao, đối với Bạch Như Huyên, người mà rõ ràng nhi tử đang ở trước mặt nhưng không dám lại gần, lại càng thêm thương xót, chỉ cảm thấy mình thật sự phải nhanh chóng khỏe lại, không thì hai mẫu tử này sẽ phải làm sao?
Từ bá hoàn toàn không đánh mạnh tay, Hà Giác có thể nói là bệnh không bằng nói là tâm bệnh, được Bạch Như Huyên nâng niu tâm trạng thoải mái tự nhiên hồi phục rất nhanh, Hà mẫu gỡ bỏ được tảng đá trong lòng, nhìn Bạch Như Huyên cũng thấy dễ chịu hơn hai phần, Hà Như Nguyệt và Hà Cầu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều nếu Diêu Dao nói, bọn họ thả lỏng cũng quá sớm rồi.
Ngày đó, cuối cùng Hà Giác cũng khỏi bệnh và điều chỉnh tốt tâm trạng, chuẩn bị đến nha môn để trả phép trở lại làm việc, kết quả vừa mới đến cửa nha môn đã bị chặn lại—
Tiểu lại giữ cửa nhìn với ánh mắt khinh bỉ, cực kỳ ngạc nhiên hỏi, “Hạ đại nhân, không phải ngài đã bị tạm thời cách chức rồi sao?”