Hà mẫu không nói thêm gì, chỉ trong lòng quyết định chờ đến khi Từ Ngọc Dao khỏi bệnh, nhất định phải thuyết phục nàng làm tốt mối quan hệ với Từ gia, để tìm cho Hà Cầu một thư viện tốt, đến lúc đó có tiên sinh giỏi kết giao được nhân mạch tốt, lại có sự quan tâm từ Từ gia, không lo gì đứa trẻ không thành tài.
Bàn tính hạt châu của Hà mẫu vang lên rổn rẻng, nhưng Diêu Dao lại hành động nhanh hơn, sáng hôm sau đã mang đến cho bà ta một bất ngờ không kịp trở tay——
“Cái gì, cái gì mà trời còn chưa sáng đã ra khỏi phủ?”
Để duy trì hình tượng bà mẫu hiền từ, khiến Từ Ngọc Dao không thể cự tuyệt được yêu cầu của mình, Hà mẫu đã dậy thật sớm, tự tay nấu canh chuẩn bị điểm tâm, dự định ăn xong sẽ tự mình mang đến Hà Hương viện, không ngờ vừa tiễn Hà phụ đi, đã thấy Trần ma ma mặt mày hớt hải chạy vào, còn ném cho bà ta một tin chấn động.
“Đêm qua đại thiếu phu nhân đã cho người đưa tiểu thiếu gia về viện của mình, nô tì dò nói bóng nói gió dò hỏi các nha hoàn ở Hà Hương viện, nhưng không ai nói rõ cả, chỉ bảo đại thiếu phu nhân vừa tỉnh dậy đã bảo các nàng ta đưa người đi, không nói thêm câu nào, rồi lại sai người dọn dẹp đồ đạc, sáng sớm đã rời phủ…”
Trần ma ma mặt mày ngơ ngác không hiểu làm sao, trong phủ ai cũng biết Từ Ngọc Dao thân thiết với Hà Cầu ra sao, vì vậy còn khiến đám hạ nhân bàn tán, nói Hà Cầu thật may mắn khi có được một người tự mẫu* tốt tính lại có quyền có tiền, vì vậy Hà mẫu cũng không ít lần đắc ý khi nhắc đến, sao đang tốt đẹp tự dưng lại như vậy?
*tự mẫu: đứa nhi tử kế thừa gọi mẹ của bên được kế thừa.
Hà mẫu nhíu mày đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi, “Cầu nhi đâu? Cầu nhi nói thế nào?”
Trần ma ma thở dài một tiếng, “Tiểu thiếu gia nói cũng giống như đám nha hoàn, không ai hiểu chuyện gì xảy ra, nghe nói phu nhân ra ngoài còn muốn đuổi theo, dỗ chừng nửa ngày mới thôi, giờ mới ngủ được.”
Trong lòng Hà mẫu không hiểu sao cảm thấy có chút bất an, vừa định nói gì đó, thì thấy một tiểu nha hoàn chạy tới, nói Hà phụ thúc giục bà ta đi tiền sảnh dùng bữa, Hà mẫu đành tạm thời đè nén chuyện này, ra hiệu cho Trần ma ma đi nha môn xem Hà Giác có hết ca trực chưa, thuận đường ghé qua Từ gia xem sao.
Hà phụ đã đợi có chút không được kiên nhẫn, “Sao đi phòng bếp lâu vậy?”
Hà mẫu liếc nhìn Liễu di nương đang đứng sau Hà phụ gắp thức ăn, chuẩn bị nuốt lời định nói, chuẩn bị qua loa cho qua chuyện, chỉ là Liễu di nương nào cho bà ta cơ hội, chỉ thấy Liễu di nương vừa quỳ gối thỉnh an, vừa lộ ra bộ dáng giả vờ ngạc nhiên, “Hôm nay sao không thấy đại thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân còn chưa khỏe sao? Còn tiểu thiếu gia cũng không thấy ai, không phải là bị bệnh chứ?”
Chưa kịp để Hà mẫu mặt mày sa sầm, Liễu di nương lại rất giả tạo mang theo chút áy náy nói: “Phu nhân, thiếp thân không có ý gì khác, chỉ là Văn thị đang mang thai, Bảo nhi lại còn nhỏ, người nào bị bệnh cũng đều phiền phức, mới nhiều chuyện thêm vài câu như vậy, phu nhân đừng nghĩ nhiều.”
Ả tiện nhân này!
Liễu di nương hầu hạ Hà phụ còn lâu hơn cả Hà mẫu, sinh được một trai một gái, đã nhiều năm đứng vững trong hậu viện, luôn là cái gai trong mắt Hà mẫu, cũng chỉ nhờ Hà Giác không chịu thua kém mới hung hăng đè ép được đối phương, thành cũng là Hà Giác mà bại cũng Hà Giác, vì những chuyện rắc rối mà hắn gây ra, Hà Cầu chỉ có thể mang danh con thừa tự, mà lại làm nổi bật lên đứa đại tôn tử Hà Bảo chính thức duy nhất này. Thêm vào đó, thê tử của Hà Lặc cũng mang thai, càng khiến Hà phụ thiên vị.
Quả nhiên, vừa nghe Liễu di nương nói xong, Hà phụ đã nhíu mày, “Có chuyện gì vậy? Hôm qua không phải bà nói thân thể Từ thị đã khỏe hơn rồi sao? Sao lại truyền bệnh cho Cầu nhi?”
Hà phụ tức giận nhất là tức phụ không khỏe không sinh được con, lại giữ nhi tử không cho nạp thiếp, để người ngoài hưởng lợi, mà Hà mẫu còn bênh vực, nghe vậy không khỏi nhìn Hà mẫu với ánh mắt không chút hòa nhã.
Hà mẫu hận không thể xé xác Liễu di nương, nhưng trên mặt chỉ có thể cười gượng, “Cầu nhi không bị truyền bệnh, chỉ là lo lắng cho Dao nhi mà cả đêm không ngủ, đứa trẻ sáu tuổi chịu không nổi như vậy, ta đã để nó ở trong phòng nghỉ ngơi…”
Liễu di nương âm thầm liếc mắt xem thường gần như không thể thấy được.
Bà ta vốn không phải người thích gây chuyện, dù hầu hạ Hà phụ lâu cũng chưa từng nghĩ đến việc tranh giành với Hà mẫu. Nhiều năm qua bà ta luôn nghĩ đến việc tránh né, nhưng Hà mẫu không có ý định dừng lại, còn đổ hết chuyện Từ Ngọc Dao sảy thai lên đầu bà ta, con cái chính là điểm yếu của bà ta, từ đó đã hoàn toàn xé rách mặt với Hà mẫu.
Nghĩ đến tin tức mình nghe được, Liễu di nương không khách khí cắt ngang lời Hà mẫu, “Hóa ra là vậy, thiếp vừa nghe bọn hạ nhân nói đại thiếu phu nhân chưa sáng đã ra ngoài, thiếp vốn còn thắc mắc, hóa ra chỉ là một sự hiểu lầm, cũng thật khó cho Cầu nhi, đứa nhỏ hiếu thảo như vậy mà.”