Nữ Phụ Không Vô Tâm

Chương 18



Một thị vệ dắt một con ngựa tới chỗ nàng, thật may nó nhỏ hơn mấy con ngựa khác, bằng không với chân ngắn của nàng cũng trèo lên lưng nó được. Nàng chật vật mãi mới trèo lên được yên ngựa, vì chiều cao khiêm tốn, nàng phải nhờ tới bục để trèo lên. Dựa vào kỹ năng đã được rèn luyện của thân thể này cố gắng đánh ngựa đi đến bên cạnh Khang vương, thật may con ngựa khá ngoan, nó chịu đi theo chỉ dẫn của nàng.


Hề Như Tình đang giả trang thành nha hoàn, nên không thể đi theo, đành phải tiếc nuối ở lại.


Tất cả các vị vương gia đang hừng hực cho chuyến săn, vừa nghe khẩu lệnh đã nhanh chóng thúc ngựa vào rừng. Nàng thúc ngựa đi sau Khang vương. Vừa vào đến rừng được một đoạn, Khang vương gia tăng tốc độ của ngựa nhẫn tâm bỏ lại nàng đằng sau. Nàng bị bỏ lại rồi ! Quan trọng là nàng không biết đường !Khang vương chết tiệt, dám bỏ lại nàng ! Nàng đành đi thúc ngựa đi lang thang, đi mãi, nghe nói tìm được suối đi theo nó thì sẽ thấy đường ra, nhưng mãi mà không thấy con suối nào, cũng không thấy lối về, ánh nắng chiếu xuyên lá, trán nàng rịn mồ hôi, nàng chán nản bi quan nghĩ, hắn cần gì phải bỏ lại nàng thế không cơ chứ, có ghét nàng cũng không nên làm thế, không lẽ muốn nàng phải bỏ mạng trong rừng này? Đột nhiên con ngựa mất bình tĩnh, hí lên, quăng nàng từ trên lưng ngựa xuống. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nàng còn không kịp kêu ra tiếng.


Cú ngã này khiến nàng cảm tưởng như bị gãy vài cái xương, đau đớn, bàng hoàng không thôi. Cố gắng nén đau đớn bò dậy, xoa xoa vai cho bớt đau, cũng may mắn không bị tổn hại xương cốt. Nàng cố gắng đứng lên đến quan sát con ngựa vẫn đang mất bình tĩnh kia. Nàng nhìn xuống dưới, sửng sốt, nó bị dính bẫy ! Bẫy đang kẹp vào chân nó, nó càng giẫy giụa thì kẹp càng chặt, máu me càng be bét ! Nhưng, khoan đã, nàng nhíu chặt chân mày, khu vực này là khu vực săn bắn của hoàng tộc, sao có thể có bẫy ? Thợ săn cũng khó mà đi lạc vào đây, trừ khi có người ám toán !


Không xong rồi ! Con ngựa dần dần không còn vùng vẫy nữa, vô lực ngã xuống và chết đi. Nàng cả kinh, bẫy có bôi độc ! Hẳn không phải là của thợ săn, chính là có người muốn ra tay hãm hại người khác.


Nàng càng kinh hoảng, quả nhiên hoàng tộc luôn mưu mô ám toán bài trừ lẫn nhau. Cố gắng nén đau đớn của cú ngã vừa rồi, nàng tiếp tục chạy đi để tìm đường ra ngoài, phải tìm đường ra khỏi rừng, một phần nàng sợ mất mạng, đầu nàng xoẹt qua hình ảnh Khang Vương, nàng nghĩ, phải nói cho hắn chuyện này, nhưng bất quá biết tìm được hắn ở đâu bây giờ?. Bỗng nàng nghe thấy tiếng kiếm từ gần đó phát ra, nàng cố gắng nhắm mắt, không muốn để ý đến, nhưng tiếng thét "Ngươi phải chết" ngay sau đó, là tiếng cười khẩy, giọng nói khinh bỉ lạnh nhạt quen thuộc 'Đừng có mơ." từ đó phát ra, khiến nàng không thể không chú ý, giọng rất giống của người kia, nàng liền nén sợ hãi nhẹ bước chân đến gần nơi phát ra tiếng đánh nhau.


Quả nhiên là Khang vương ! Một mình hắn đang đấu với những năm tên thích khách ! Không thấy bóng dáng của Truy Vân đâu, không lẽ Truy Vân cũng là kết cục giống con ngựa kia của nàng ? Nàng đến thở cũng không dám thở mạnh, núp sau cây cổ thụ, run rẩy, bây giờ, nếu xuất hiện, có thể nàng sẽ tiêu đời.


Khang vương là dạng cao thủ, nhưng năm tên kia cũng không hề tầm thường, liều mạng xông pha muốn lấy tính mạng của hắn. Một tên, hai tên đã bị hắn hạ gục, nhưng hắn vừa bị kiếm cắt một đường, bị thương rồi ! Hắn đang mất máu, máu dần làm ướt áo của hắn, hẳn là bị thương không nhẹ, khiến sức lực của hắn đã yếu đi, nhưng vẫn phải gồng mình gắng gượng đỡ chiêu.


Làm sao đây, làm sao bây giờ ? Nàng quống quýt, nàng nên làm gì bây giờ, nàng nhìn thấy hắn trúng chiêu, tâm càng loạn hơn, chi tiết này không hề có trong truyện, nàng cũng không có gặp qua bao giờ. Trong đầu nàng mách bảo, hắn là vai chính, hắn sẽ không chết, mau chạy, nhưng nàng không thể dửng dưng tẩu thoát được ! Khang vương hiện tại là đang nguy hiểm đến tính mạng, hắn không phải là nhân vật trong truyện, hắn là người sống sờ sờ trước mặt nàng! Dù nàng không có ưa hắn, nhưng lương tâm của nàng cho phép đứng yên nhìn, mau nghĩ biện pháp, mau nghĩ...


Nàng bỗng liều lĩnh hô to, hai chân dậm mạnh đất để tạo ra tiếng chạy loạn, to tiếng thét


" Người tới, Khang vương đang ở phía này !!! Mau tới bắt thích khách lại ! "


Thích khách nghe vậy không quay qua đây nhìn, vội vàng trực tiếp bỏ chạy. Khang Vương vừa thấy thích khách chạy đi, vừa lúc khuỵu xuống thở dốc, nửa quỳ nửa ngồi, cố gắng chống đỡ. Giọng nói kia... Hắn ngước mắt lên thấy nàng chạy tới, ánh mắt lóe lên tia bất ngờ, nàng ta thế nào lại đi đến được tận đây.


Bây giờ không phải lúc nàng giải thích tại sao lại thấy hắn ở đây, hắn có hỏi nàng cũng không biết trả lời tại sao nàng có thể tới được đây, nàng thấy hắn chảy máu, lần đầu tiên thấy người chảy nhiều máu như vậy, không dám động vào hắn, chỉ dám cuống quýt gấp gáp hỏi, thiếu chút nữa giậm chân


"Ngươi không sao chứ? Có đau không? Chúng ta phải nhanh chóng thoát khỏi chỗ này ! Ngươi có đứng lên đi được không ? "


Hắn gật đầu, cũng hơi buồn cười, lần đầu tiên có người khác hỏi ngoại trừ mẫu thân đã mất từ lâu của hắn, hỏi hắn "có đau không?" đã lâu lắm rồi tưởng không bao giờ được nghe nữa, mà bây giờ lại được được nghe lại từ miệng nữ nhân này. Hắn lớn lên ở trong hoàng cung, cũng đã nhiều lần bị ám sát, từng bị phi tần của phụ hoàng tìm cách hạ độc, nên nói đau đớn đối với hắn, cũng đã thành thói quen.


" Không sao. Đỡ ta đứng dậy. "


Nàng nhanh tay làm theo lời hắn, đỡ hắn đứng lên


" Chúng ta mau đi thôi, nếu bọn chúng phát hiện ra rằng bị lừa, sợ rằng sẽ quay lại."


Nàng đỡ hắn chạy được một đoạn, quả nhiên thấy thích khách phát hiện mình bị lừa, quay lại tiếp tục đuổi tới.


"Ngươi chạy đi, không cần lo cho ta."


Khang vương đang dần yếu đi lên tiếng


" Không được ! Cố lên, đi tiếp. "


Nàng tiếp tục nhìn về phía trước mà chạy. Dù người nàng sau cú ngã vừa rồi vẫn còn đau, nhưng vẻ mặt của nàng lại kiên cường. Làm người tốt thì tốt đến cùng, nàng cũng cố chấp không ai bằng, ít nhất nàng không thể để Khang vương chết, hắn chết không phải là nàng cũng sẽ phải chết dưới kiếm của bọn thích khách này hay sao! Chết cũng phải chết oanh liệt, nàng và hắn bây giờ chính là hai con châu chấu buộc cùng một sợi dây! Sau này hắn là người mà Hề Như Tình cầu cạnh để cứu sống nàng khỏi móng vuốt của Lê thị, hắn chết thì làm sao giờ, mà nàng chắc chắn cũng khó lòng màng sống sót. Nếu không qua được ải này thì thà chết ở đây cùng hắn, còn hơn là chết trong nhục nhã, ám toán từ mấy người muốn đày đọa nàng !


Khang vương bất ngờ ngẩng lên nhìn sườn mặt của nàng, không biết đang nghĩ gì, nhưng nàng không có tâm trạng để hỏi tới, phải thoát thân đã. Nàng thầm kêu không ổn, thích khách đã đuổi tới. Hai người chạy cũng đã tới vách núi rồi, hai người bọn nàng bị dồn lại, lùi từng bước, hắn thì mất máu, suy yếu dần, không thể để hắn tiếp tục đánh nhau. Lùi lại, lùi lại dần dần từng bước một... Đến đường cùng rồi !


" Con nha đầu này ngươi to gan lắm. Dám lừa cả bọn ta ! Ngày này năm sau là ngày dỗ của hai người bọn ngươi ! "


Một trong hai tên thích khách hung tợn nói.


Nàng mím môi không trả lời hắn. Nhưng lại âm thầm ảo não, biết thế nàng chạy đi cho rồi, làm người tốt làm gì a, khéo bỏ lại hắn nàng có khi được sống, có khi có thể kéo dài mạng sống mới tốt ! Bây giờ sắp bị chôn thây rồi ! Nhưng suy nghĩ này lóe lên liền bị nàng gạt phắt đi. Không được, như vậy sao có thể đáng mặt làm người ! Nàng thầm tát mình một cái ! Nàng là đồ ba phải, vừa nghĩ chết vinh còn hơn chết nhục mà .


Một tên thích khách mất kiên nhẫn, nóng nảy, muốn kết liễu Khang vương, nhanh tay phóng phi tiêu tới. Khang Vương vừa lúc tránh kịp, nhưng không may, mất máu đã khiến hắn gần như khó tỉnh táo, không lấy lại được cân bằng, lảo đảo ngã xuống vách núi mà nàng theo bản năng tóm lấy Khang vương, với sức nặng của hắn, đương nhiên cũng kéo nàng rơi xuống theo ! Nàng trong bụng thầm đâu trời khấn phật, trong đầu chỉ còn chữ : toi mạng rồi...


Hai tên thích khách kia nghĩ rơi xuống vách núi này là một nữ nhân yếu đuối và một tên nam nhân đang trọng thương, chắc chắn không còn mạng mà trở về. Chúng không kiểm tra lại, mau chóng đào tẩu.


Nhưng chúng không ngờ, rơi đến nửa chừng, nàng bám được vào một tán cây chìa ra ở vách núi ! Khang Vương mặt tái nhợt cũng đang bám vào tán cây đó. Quả nhiên nam chính có bàn tay vàng, ít nhất cũng có cái bám trụ để cứu mạng hắn, có lẽ nàng được hưởng lây. Nàng cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà nàng đã giảm cân, Nếu còn cân nặng như xưa, thì cành cây này đã gãy từ lâu rồi! Số mạng nàng vẫn chưa kết thúc được.


Nàng cố gắng nhích để đặt chân, đứng vào mỏm đá nhô ra ở sườn núi dưới cành cây, chỗ đứng rất nhỏ, nhưng cố gắng mở to mắt nhìn xuống phía dưới. May mắn là vách núi này không sâu hun hút như trong phim nàng hay xem, cũng không cao lắm, chỉ là nếu đứng từ chỗ vừa rồi nhìn xuống quả thật thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Nhưng ở đây có thể nhìn được xuống phía dưới, nếu rơi xuống, may mắn cũng có thể có khả năng sống sót bởi phía dưới chính là một dòng suối ! Dòng suối chảy chầm chậm, cơ cơ hồ trong vắt, rơi vào trong nước, có lẽ cũng sẽ không chết đi.


Tự an ủi bản thân nhưng vẫn là rất hoảng sợ, nàng chưa có trải qua cái cảm giác treo mạng như thế này bao giờ. Nhưng ít nhất nhìn ra cũng có cơ hội sống rồi ! Nàng tiến chậm chạp đến gần chỗ Khang vương, tay phải ôm lấy eo hắn, tay trái dùng hết sức lực nắm chặt 'phao cứu sinh' nàng chỉ còn gượng bám được một chút... ôm hắn chặt vào người mình, cố định lại Khang vương đang vì mất máu mà mơ màng, sắc mặt trắng bệch. Nàng vội vàng lay tỉnh nam nhân đang dần buông lỏng tay


" Khang Vương gia ? Ngài tỉnh tỉnh, lúc này không thể ngủ, cũng không thể buông tay được ! "


Khang vương gắng làm cho mình được tỉnh táo lại, cố gắng không để mí mắt sụp xuống. Tốt rồi, hắn đã tỉnh, nàng nói tiếp


" Ngài tin vào ta chứ ? Chúng ta sẽ không chết ở đây! Buông tay ra khỏi cành cây, thả lỏng người, ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chúng ta cùng nhảy xuống! "


Khang vương quay sang nhìn nàng, thấy nàng kiên định nghiêm túc gật đầu với hắn. Bây giờ nàng và hắn đang ở cùng một con thuyền, không hiểu sao trực giác lúc này lại mách bảo hắn tin tưởng nàng, vậy thì tin nàng một lần xem sao, nếu không kết cục của hắn cũng chỉ có một, hắn mỉm cười nhợt nhạt.


Thấy Khang vương thả lỏng người, nàng liền buông tay khỏi cành cây, hai người rơi thẳng xuống con suối. Hoàn hảo, dưới con suối khá sâu, ngã tới không chạm đến đá, nhưng người rơi như vậy xuống nước, vẫn đau đớn không thôi. Nàng vội vàng ngoi lên tìm kiếm Khang Vương. Không thấy! Hẳn là hắn đang chìm xuống!  Nàng lấy hết sức từ khi cha mẹ sinh ra lặn để tìm kiếm đến chỗ hắn. Nén đau tiếp tục lặn, cố mở căng mắt dưới dòng suối. Kia rồi ! Nàng vội túm lấy hắn, thấy hắn đang dần mất sức sống vì thiếu không khí, nước cơ hồ như đang rửa trôi máu của hắn. Nàng không hề nghĩ ngợi, ghé môi nàng dán vào môi Khang vương. Môi hắn ban đầu còn mím thật chặt, nàng lấy lưỡi cố gắng cậy mở hàm răng của hắn để truyền không khí sang, nhưng dương như ý thức được điều gì, hắn dần hé môi, khiến nàng thuận lợi truyền khí sang hắn.


Khang Kỳ có được không khí, đôi mắt đẹp từ từ mở ra, đôi mắt sâu hun hút chống lại với đôi mắt kiên cường của nàng. Hắn vốn không có khí lực để bơi lên vì mất nhiều máu, sức cùng lực kiệt, dưỡng khí cũng gần hết, cũng muốn buông xuôi để mình chìm xuống, hóa ra, mạng của hắn tới đây cũng tận, không nghĩ tới nàng còn có thể biết bơi xuống đây để tìm hắn. Nữ nhân này tột cùng là như thế nào, trong nháy mắt, hắn liền không hiểu được con người nàng. Đáng số nàng nên tham sống sợ chết, bỏ hắn lại, cuối cùng lại cùng hắn chật vật tới mức độ này, và còn cứu hắn một mạng. Con mắt sâu hun hút như xoáy nước nhìn thẳng vào nàng. Nhưng nàng nào có tâm trạng để ý, vừa truyền khí cho hắn vừa cố gắng đem cả hai người ngoi lên. Đường ngoi lên bờ, hắn mệt mỏi gần như không chống đỡ được nữa, cả sức lực đều dựa vào người nàng, tùy ý để nàng lôi lên khỏi mặt nước.


Cuối cùng cũng ngoi được lên bờ trong lúc đó, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ


" Khang Vương gia. Ngươi nợ ta một mạng! "


Hai đôi môi tách ra, bơi được đến bờ, nàng lôi hắn nằm trên bờ suối. hai người chật vật nằm ở trên bờ. Nàng nằm vật ra bên cạnh hắn.


Nàng đột nhiên tự cười ngốc nghếch


" Sống rồi ! "


Nàng tự nói cho mình nghe hay là nói cho hắn nghe, nàng cũng không biết rõ nữa. Chỉ biết rằng rơi từ vách núi cao thế kia mà vẫn sống sót. Thật là kì tích!


Khang vương hắn quay sang nhìn nàng không rời, ánh mắt hắn nhìn nàng, nàng không rõ là ý gì. Nhưng hắn từ từ nhắm mắt lại, đang dần chìm vào hôn mê...