Hề Như Tình cười tươi đi đến. Chợt khựng lại khi thấy Hề Như Quỳnh đang đứng cạnh Khang Kỳ. Nàng liền nghi hoặc, tại sao Hề Như Quỳnh lại ở cùng một chỗ với Kỳ ca ca? Một cỗ bất an không tên dâng lên trong lòng nàng. Hề Như Tình cười gượng gạo
" Quỳnh Nhi cũng ở đây sao ? "
Hề Như Quỳnh tất nhiên thấy được tia bất an trong mắt Hề Như Tình. Nhanh chóng chìa hộp dế ra, to gan cướp lời của Khang vương đang định mở miệng.
" Muội buồn chán ở đây chọi dế. Khang vương gia vừa vặn mới đi ngang qua thôi ."
Tính ra nàng cũng không nói dối, quả thật nàng không biết hắn đứng ở sau lưng nàng, nên rõ ràng có thể nói là hắn mới đi ngang qua đây. Khang Kỳ cũng hướng Hề Như Tình, nhàn nhạt nói
" Ừ. Chẳng phải nàng đang ngủ sao? Sao không nghỉ ngơi thêm ? "
Hắn không phủ định lời nói của nàng. Hề Như Quỳnh âm thầm thở hắt ra.
Hề Như Tình thở phào, hóa ra chỉ là trùng hợp. Kỳ ca ca chán ghét Hề Như Quỳnh thì ai cũng biết, thái độ chán ghét muội muội của Kỳ ca ca nàng cũng đã thấy qua. Hơn nữa Hề Như Quỳnh tay dính đất, cầm hộp dế, không ra bộ dáng của thục nữ chút nào. Kỳ ca ca không thích người như vậy. Vừa nãy nàng lo lắng thừa rồi
" Khi mở mắt không thấy huynh, trên người huynh còn có vết thương, ta liền không yên tâm... Nên vội vàng đi tìm. "
Hề Như Tình đỏ mặt cúi đầu, tay vò vò áo
" Kỳ ca ca còn đau không ? "
Khang Kỳ đưa tay ra, vuốt lại nếp tóc cho Hề Như Tình, yêu chiều trả lời
" Ta đã không còn đau nữa, đừng lo lắng. "
Hề Như Quỳnh lại trở thành người thừa rồi. Nàng bĩu bĩu môi, hắn có phải là hài tử nữa đâu, cũng không đi lạc được đâu mà đi tìm. Nàng nhìn đôi bích nhân trước mặt. Họ đứng với nhau quả thật nhìn rất hài hòa. "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" câu này rất xứng với Hề Như Tình và Khang Kỳ.
Nàng muốn chuồn đi cũng không được, ở lại cũng không xong, tại nàng đang đứng trước mặt hai người này. Đứng vậy rất giống cái bóng đèn sáng chưng. Nàng đành phải mở to đôi mắt long lanh, nhỏ giọng
" Cái kia... Không có việc gì, thì... ta quay về trước nhé ?"
Hề Như Tình lên tiếng
" Ừm. "
Được ân xá, mắt nàng từ trăng tròn chuyển thành trăng khuyết, cười tươi quay lại, bộ dáng chuẩn bị bước đi
" Vậy, tạm biệt. Chốc gặp lại !"
Đột nhiên, Khang vương lên tiếng , khiến nụ cười của nàng cứng đờ.
" Chúng ta cùng về . "
Chúng ta? Ai là chúng ta với hắn ? Nhìn sang hắn ánh mắt vẫn dán ở người Hề Như Tình, nàng liền thở phào. Nhưng còn cùng về sao? Không phải chứ ? Còn muốn nàng nhìn hai người họ tình tứ nữa! Nàng thầm oán trách, cuộc đời thật chẳng chịu tha cho nàng.
Ảo não từ từ đi theo sau hai người. Thấy Hề Như Tình mặt mày ngập tràn hạnh phúc, cười nói sánh vai bên hắn. Khiến nàng có chút hâm mộ. Hề Như Tình đúng là con gái của trời, sự ưu ái luôn thuộc về nàng ấy...
Thôi, không nhìn nữa ! Mắc công nàng lại cảm thấy không công bằng cho cuộc đời mình. Nàng chuyển sang hưởng thụ bầu không khí dễ chịu, nhìn trời nhìn mây, rồi trừng mắt oán thầm ông trời.
Gần đến doanh trại. Hắn dừng lại, quay người, liếc nhìn nàng đang lơ đãng, đang nhìn trời ngắm đất, chậm rãi đi phía sau. Hắn liền nhíu mày kiếm lại, nữ nhân này lại để đầu óc ở đâu.
Hắn đột nhiên dừng lại, xoay người. Khiến Hề Như Quỳnh đang lơ ngơ không kịp phòng bị đang đi ở đằng sau hắn xém chút đâm sầm vào ngực hắn. May thay, có Hề Như Tình nhanh nhẹn đưa tay kéo nàng lại
" Muội muội, đi cẩn thận ! "
Nàng ngượng ngùng gãi đầu, nói
" Ha ha, thật ngại quá, ta không để ý. Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại dừng lại vậy ? "
Khang Vương lạnh lẽo mở miệng
" Sao ngươi còn không đi lên đây ? "
Đi lên ? Nàng ngơ ngác. Suy nghĩ đến nửa ngày, suýt khiến người kia mất kiên nhẫn thì nàng mới nghĩ ra !
Nàng và hắn có hôn ước, Hề Như Tình đang giả làm nha hoàn của nàng. Nha hoàn sánh vai cạnh Khang vương. Tiểu thư lại đi đằng sau như nha hoàn, thì chẳng phải sẽ khiến người ta cảm thấy kì quái hay sao ?!
Nàng vội vàng chạy lên đứng bên cạnh hắn, đổi chỗ cho Hề Như Tình, cùng đi vào trong.
Khang Kỳ liếc nhìn nữ nhân đi bên cạnh mình. Nàng lại rơi vào trạng thái lơ đãng, đắm chìm vào suy nghĩ riêng. Vừa rồi khi nàng đi sau hắn cũng vậy, nàng không hề chú ý đến hắn và Hề Như Tình, chỉ đăm đăm yên lặng. Đột nhiên hắn cảm thấy, hắn không thể hiểu được thế giới của nàng. Khiến hắn có chút tò mò, muốn biết nữ nhân này đang suy nghĩ gì.
" Ngươi đang nghĩ gì?"
Hắn hỏi.
Hề Như Quỳnh giật mình, buột miệng trả lời
" Đang nghĩ xem bữa tối nên ăn gì ! "
Ách, vừa rồi nàng đang suy nghĩ đến đồ ăn. Đúng lúc hắn hỏi, phản ứng không kịp liền tuôn ra. Bị hắn nhìn chằm chằm, nàng ảo não quay đi chỗ khác, giả làm đà điểu ! Lại quên không phòng bị rồi, thật mất mặt.
Khang Kỳ nghe vậy khựng lại một chút. Hắn không ngờ là nàng đang nghĩ đến đồ ăn. Nữ nhân này, thật là... Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười rất khó có thể nhìn thấy. Nhìn thái độ rụt đầu rụt cổ của nàng, tự dưng thấy tâm trạng tốt lên không ít. Nàng tưởng rằng không khí sẽ lạnh thêm vài độ, nàng có thể hưởng điều hòa miễn phí. Nhưng không hề, hắn chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, rồi nói
" Ngươi đã nghĩ ra bữa tối ăn gì chưa ? "
Nàng không nghĩ tới hắn sẽ hỏi nàng như vậy. Nhưng rất nhanh lấy lại phản ứng, nàng thành thật nói
" Thời tiết dễ chịu như thế này, ăn lẩu thì thật tốt ! "
Câu trả lời của hắn khiến nàng há hốc miệng
" Ừ. Vậy chốc sẽ cùng ăn lẩu. "
Nàng trợn tròn mắt, nghi hoặc nhìn hắn. Vậy là muốn nàng dùng bữa cùng sao ? Hôm nay hắn ăn trúng cái gì vậy ?
Hề Như Tình hào hứng chen vào
" Đúng vậy ! Kỳ ca ca, thời tiết thế này ăn lẩu thì rất ngon ! "
Hề Như Quỳnh khôi phục lại vẻ mặt bình thường, nhẹ nhàng nói
" Cái kia, không cần đâu ! Trên người ta đang bẩn. Khang vương cùng tỷ tỷ cứ dùng bữa. Ta ăn một mình là ổn rồi ! "
Thực ra, Hề Như Tình muốn có không gian riêng với Khang Kỳ. Nhưng nàng biết, Kỳ ca ca nói gì sẽ không rút lại lời đã nói ra. Mà nàng cũng đã lâu không dùng bữa với Hề Như Quỳnh rồi, hai nữa nàng cũng không thể hoàn toàn bỏ bê muội muội. Đành phải kéo tay Hề Như Quỳnh, cười nói
" Sao có thể để muội dùng bữa một mình như vậy ! Chúng ta đã lâu không cùng nhau rồi. Cùng ăn đi ! Không thì tỷ sẽ buồn lắm đó !"
Hề Như Tình đã nói vậy thì nàng không tiện từ chối, với lại nàng cũng đang rất nhung nhớ món lẩu. Đành gật đầu.
Hề Như Tình vui vẻ
" Vậy thì tốt quá ! "
Nhưng trước khi đi ăn, nàng phải gột rửa đất cát dính trên tay đã ! Nàng và Hề Như Tình đi đến ngã rẽ, tạm biệt Khang vương. Hẹn tối cùng đến phòng ăn.
Về đến phòng, Hề Như Tình giúp nàng chuẩn bị nước. Nhưng Hề Như Tình như đang có phiền não. Khi Hề Như Tình có tâm sự, nàng ấy thường cắn cắn môi, thấy vậy, nàng bèn hỏi
" Tỷ có tâm sự gì sao ? "
Hề Như Tình cũng không giấu giếm, ngượng ngập nhìn qua chỗ khác, lưỡng lự hỏi nàng
" Muội... Còn thích Kỳ ca ca sao ? "
Nàng không ngờ Hề Như Tình vẫn lấn cấn vấn đề đó. Nàng nghiêm túc tiến tới, xoay vai Hề Như Tình qua đối diện với nàng, nhìn thẳng vào mắt Hề Như Tình
" Hề Như Tình, tỷ nghe cho rõ cho ta, ta chỉ nói lời này một lần cuối ! "
Nàng gằn từng tiếng
" Ta không hề thích hắn ! Một chút cũng không ! Tỷ không cần lo lắng !"
Khang vương là nam chính của Hề Như Tình, không phải là của nàng, Nàng không thể thích hắn !
Nghe lời đảm bảo của nàng. Tâm tình của Hề Như Tình cũng thả lỏng, không có thì tốt rồi...
Hề Như Tình mỉm cười nhẹ nhõm
" Vậy là tỷ đã suy nghĩ hồ đồ rồi..."
Hề Như Quỳnh khuyên bảo
" Tỷ đó, lần sau đừng nghĩ linh tinh nữa ! "
Hề Như Tình đã giải tỏa được sự lo lắng, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền giục giã Hề Như Quỳnh
" Muội mau tắm đi, trời sắp tối rồi ! Không thể trễ hẹn được. "
Nàng cười cười, tiến tới, kiễng lên một chút. Tay nâng cầm Hề Như Tình lên trêu ghẹo
" Chẳng phải tỷ muốn nhanh chóng gặp lại Khang vương hay sao ?
Nàng kéo dài giọng
" Mới gặp hồi chiều thôi mà... "
Hai má Hề Như Tình ửng hồng, đẩy nàng
" Nào có chứ ! "
Nàng càng trêu ghẹo
" Ở đây có ai đó đang nhớ nhung tình lang a~ "
Hề Như Tình không thèm để ý nàng, ngượng quá ôm mặt chạy biến ra ngoài. Để lại Hề Như Quỳnh ôm bụng cười ngặt nghẽo ở bên trong.