Sao có thể bắt cóc? Nàng cố gắng bình tĩnh lại, hỏi
" Đại tiểu thư mất tích từ lúc nào?"
Tam bấm tay lẩm nhẩm
" Là giờ Dần, lúc đó Đường Nhi đang đem y phục đi giặt cho Đại tiểu thư..."
Giờ Thân, theo hiện đại là khoảng từ ba giờ đến năm giờ chiều. Khi đó thị vệ trong phủ đang đổi ca, rất có thể tên bắt cóc lợi dụng giờ này để ra tay với Hề Như Tình ! Nàng nhíu mày nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra, Hề Như Tình bí mật ra ngoài hẹn hò với Khang vương. Tô Hiểu nhìn thấy rồi đến tìm nàng, nhưng bị nàng thờ ơ đuổi về. Nàng ta chắc chắn sẽ rất tức giận. Nàng tự đánh vào trán mình một cái. Đều tại nàng cả, sao nàng có thể sơ suất như vậy !
Khả năng lớn nhất là Tô Hiểu ! Không lẽ nàng ta không kìm được mà ra tay?
Đang chuẩn bị bước đi, nàng chợt nhớ đến cái gì đó, quay đầu nhăn mày hỏi Tam
" Tin Hề Như Tình bị bắt cóc đã bị lan ra chưa ?"
Tam lắc đầu
" Hề lão gia khi biết chuyện, ngay lập tức đã phong tỏa tin tức, không cho lan ra ngoài. Nếu lan ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của đại tiểu thư ! "
Nàng thở phào. Xách váy lên chạy nhanh ra phía cửa phủ, nàng phải đi thông báo ngay lập tức với Khang vương. Hắn thông minh như vậy, kiểu gì cũng có biện pháp tìm ra người. Nếu Hề Như Tình nằm trong tay Tô Hiểu, thì lành ít dữ nhiều ! Sợ không còn nguyên vẹn mà trở về.
Thấy nàng bước đi. Tam lo lắng gọi
" Tiểu thư, giờ này người còn đi đâu?! Trời nhậm nhẹm tối rồi ! Có việc gì để sáng mai hẵng đi !"
Nàng không quay đầu, trả lời
"Không được ! "
Nàng cần đến chỗ hắn ngay lập tức !
Tô Hiểu kia ở trong nguyên tác âm hiểm độc ác thế nào đương nhiên là nàng biết! Nàng ta vì ghen tuông về nhà có thể róc từng miếng thịt của nha hoàn để hả giận. Chỉ sợ Hề Như Tình ở chỗ nàng ta, từng giây từng phút đều có thể nguy hiểm đến tính mạng !
Không được rồi. Cốt truyện đã hoàn toàn bị lệch. Mấy điều đã xảy ra hoàn toàn không có. Trong nguyên tác, Tô Hiểu chưa từng ra tay, chỉ đứng đằng sau xúi giục người khác. Lần này đã khiến nàng hoang mang không định vị được phương hướng.
Nàng chạy đến cửa phủ , thì bị thị vệ chặn lại
" Nhị tiểu thư, lão gia căn dặn là không cho bất cứ ai ra khỏi phủ ! Phiền nhị tiểu thư quay lại. "
Nàng biết lão gia không cho ai ra ngoài để tránh lan tin tức của Hề Như Tình. Nàng khẩn khoản
" Cái kia, ta cần ra ngoài ngay, ta đang rất gấp ! "
Hai tên thị vệ vẫn đứng vững như thạch bàn
" Lệnh của lão gia, nô tài không dám làm trái ! "
Nàng tỏ ra mềm mỏng cầu xin
" Cứ cho ta ra ngoài đi. Nếu cha có trách phạt, ta sẽ chịu trách nhiệm ! "
Hai tên đó mặt cứng như đá, đứng nguyên chỗ cũ, đưa tay cản nàng.
Nàng lùi lại mấy bước, lấy đà sau đó chạy thật nhanh xông ra ngoài. Nhưng nàng nào có thể sánh với hai tên thị vệ to như con Tịnh thế kia ! Rất nhanh gọn, nàng bị xách như con gà ném vào phòng.
Nàng ở trong phòng đi qua đi lại. Lòng nóng như lửa đốt. Tam thấy vậy tiến tới khuyên nàng
" Tiểu thư bình tĩnh lại đi. Đại tiểu thư phúc lớn, chắc chắn là sẽ không sảy ra việc gì ! "
Nàng chợt nhớ ra, Hề Như Tình là nữ chính. Nhưng nàng vẫn không kìm được mà nóng ruột, chạy ra một lần nữa bằng cửa sau, lại bị xách cổ vào.
Nằm trên giường trằn trọc, nàng liu thiu, chợt thấy tiếng gọi vọng lại...
" Như Quỳnh... Như Quỳnh... Tới đây... "
Là ai gọi nàng? Nàng chậm chạm bước theo tiếng gọi, thấy lờ mờ một bóng người, mái tóc đen xõa dài. Đang quay lưng về phía nàng. Nghi hoặc tiến lại gần để nhìn rõ hơn, khi người đó xoay người lại, khiến nàng giật nảy mình. Giống y hệt nàng, đứng đối diện nàng, chính là nữ phụ trong nguyên tác ! Nàng chợt lo âu, nàng ta đến đòi thân thể sao? Hay nàng có thể có cơ hội trở về?
" Ngươi... "
Nàng ta mỉm cười tiến lại gần nàng
" Là ta..."
Nàng thất thần lùi lại
" Ngươi làm thế nào mà..."
Nàng ta tiếp tục giữ nguyên nụ cười mỉm, tiến đến gần nàng
" Đừng hoảng sợ, ta sẽ không hại ngươi. Ta vẫn luôn ở cạnh ngươi, nhưng hôm nay bước ra là khẩn cầu ngươi một chuyện..."
Nàng tỏ ra cảnh giác
"Ngươi muốn khẩn cầu chuyện gì vậy ?"
Nàng ta chậm rãi nói
" Đây chỉ là một mảnh hồn vất vưởng còn sót lại của ta... Lúc trước khi còn sống, ta đã gây ra bao nhiêu điều tai tiếng, hại ngươi đến đây phải gánh thay ta, ta thành thật rất xin lỗi ngươi..."
Dừng một chút, nàng ta nói tiếp
" Nhưng điều ta vô cùng ân hận, đó chính là đối xử tệ bạc với Hề Như Tình... Như Quỳnh, là một linh hồn ở đây, ta đã thấy mọi thứ, ta thấy ngươi khiến người khác thay đổi nhìn nhận về ta, ta đã thấy Hề Như Tình chống lại Lê thị để bảo vệ ta... Vậy mà ta đã từng rắp tâm hại nàng... Hôm qua, ta thấy được tia oán hận âm độc trên mặt của Tô Hiểu, nàng ta độc ác như vậy, vậy mà ta ngu muội để cho nàng ta lợi dụng, năm lần bảy lượt kích ta hành hạ Hề Như Tình.
Lần này, may nhờ có ngươi chống đối, nàng ta không kìm được mà tự ra tay... Ta đã dùng hết phần sức lực còn lại để theo nàng ta, ta thấy Hề Như Tình đang bị nhốt trong mật thất Kim phủ, ngươi làm ơn hãy đến cứu nàng, bảo toàn nàng nguyên vẹn..."
Hề Như Quỳnh kinh hãi. Ở trong Kim phủ, mà không phải là Tô phủ ! Đó là nơi Kim Giảo ở, trong nguyên tác hắn là một tên háo sắc ăn chơi, chìm trong dục cảnh. Nữ phụ từng đến tìm hắn, chỉ điểm hắn bắt cóc Hề Như Tình khiến nàng ấy phải chịu nhục nhã, nhưng may mắn nam chính đã đến giải cứu kịp thời. Lần này không phải nữ phụ Hề Như Quỳnh ra tay, mà là Tô hiểu ra tay. Chỉ sợ là...
Nàng ta nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay nữ phụ rất lạnh lẽo, ánh mắt đem theo tia khẩn cầu
" Ta cầu xin ngươi, cứu Hề Như Tình. xong chuyện này, ta sẽ hoàn toàn biến mất, cơ thể này sẽ chỉ thuộc về ngươi."
Nàng siết chặt tay, gật đầu. Nàng ngay từ đầu đã có ý định sẽ đi cứu Hề Như Tình, nên nàng hề không từ chối. Nhưng làm sao để nói cho Khang vương tin rằng Hề Như Tình đang ở trong Kim phủ đây? Hề Như Tình ở đó một đêm, ngộ nhỡ...
Như đọc được suy nghĩ của nàng, nữ phụ chỉ điểm, tiếng nói đã yếu ớt dần
" Ngươi không cần phải lo lắng, sau khi bắt Hề Như Tình về, hắn có chuyện gì đó rất gấp nên đã rời đi, vậy nên đêm nay, hắn ta sẽ không chạm tới nàng ấy..."
Nữ phụ càng lúc càng trong suốt, hơi thở dần tan
"Còn có...lúc bị bắt cóc, Hề Như Tình phản kháng, đã túm được ngọc bội của hắn, ném xuống, ngọc bội nằm ở dưới chân giường..."
Nàng nghiêm túc ghi nhớ lời của nữ phụ, chợt thấy nàng ta đã gần như trong suốt, nàng vội vã đưa tay ra túm lại, nhưng không còn chạm được vào nàng ta, chỉ có thể quơ vào khoảng không.
Nàng vội vàng hỏi
" Chậm đã. Liệu ta có thể trở về không?"
Tiếng nói nữ phụ, tan biến dần vào hư vô, mơ hồ, ngắt quãng
" Thân thể của ngươi trước kia... Sợ là không dùng được... Như Quỳnh... Hãy ở lại... thay ta... sống thật tốt..."
********
Chút lời của Mộc, các nàng của ta, truyện ta viết thế nào? Có vừa ý các nàng không? Nếu vừa ý, các nàng có thể qua đọc thử ' Ký ức quẩn quanh' ta đã hoàn thành, rồi cho ta xin ý kiến được không? Cảm ơn các nàng nhiều !