Nữ Phụ Không Vô Tâm

Chương 37



Người thiếu phụ giản dị, khuôn mặt đôn hậu gõ cửa một ngôi nhà nhỏ


"Tiểu Quỳnh, ra đây cầm lấy chút trứng này !"


" Nhiều như vậy, làm sao mà muội ăn hết được ! Muội chỉ xin vài quả thôi! Tỷ còn con nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn, để lại cho tụi nhỏ ăn, cứ đem cho ta thế này..."


Người phụ nữ nhẹ nhàng nở nụ cười hiền từ, dúi rỏ trứng vào tay nàng


" Lứa gà nhà tỷ đẻ được nhiều trứng lắm. Để lâu sợ bị hỏng mất! Muội cứ nhận đi, ở nhà còn có rất nhiều !"


Nàng không còn cách nào để từ chối, đành nhận lấy rỏ đầy ắp trứng


" Vậy thì cảm ơn tỷ ! Tỷ vào nhà chơi chút nhé ?"


Người thiếu phụ lắc đầu


" Tỷ còn phải về nhà nấu cơm, đã đến bữa rồi, để khi khác nhé !"


" Vâng !"


Người thiếu phụ vừa rời đi là Nguyệt Vân tỷ, phu quân mất sớm, một mình nuôi hai đứa con nhỏ. Đức tính tốt bụng, đôn hậu. Nhà Vân tỷ ở sát nhà nàng. Tỷ ấy luôn giúp đỡ nàng khi nàng mới chuyển đến đây, thi thoảng đem cho nàng rau nhà trồng được , thêm rất nhiều trứng gà. Nàng cũng không thể nhận không , khi rảnh rỗi, nàng liền sang dạy con Vân tỷ viết chữ.


Nàng đã đến đây được hơn ba tháng, tóc nàng dài ra không đáng kể. Cảm giác bất an của nàng khi mới đến đây thật chắc chỉ là ảo giác.


Nơi đây nằm ở biên giới. Tuy thô sơ, nghèo nàn, đàn ông đi săn bắn, phụ nữ ở nhà làm ruộng, nuôi con. Nhưng mọi người luôn giúp đỡ lẫn nhau. Dân làng ban đầu có chút dị nghị về mái tóc của nàng, nhưng sau cùng không hỏi han gì, đối xử với nàng không tệ.


Ngẫm nghĩ nên xử lý số trứng này thế nào. Đầu nàng lóe lên một tia sáng. Nàng muốn làm chút trứng Bắc thảo ! Hai tháng nữa là vào đông. Có trứng Bắc thảo để ăn  thì còn gì bằng !


Nghĩ liền làm, Hề Như Quỳnh vắt trí nhớ kiếp trước, lục lọi cách làm trứng. Hoàn hảo là nguyên liệu không khó tìm. Bồ kết, đinh hương, quế, diêm sinh, lá  Trắc Bách Diệp, Bạch phàn* đều có thể đến chỗ Đông y mua.


* Bạch Phàn : phèn chua


Nàng pha nước muối, thả trứng vào. Nhắc trứng, pha Bạch Phàn. Ngâm trứng vào Bạch Phàn ba ngày.


Trong thời gian chờ đợi. Nàng ra ruộng cùng cấy với Vân tỷ. Nhàn rỗi dạy Tiểu Tự viết chữ


" Tỷ tỷ xinh đẹp, mai sau lớn lên, Tiểu Tự nhất định sẽ lấy tỷ !"


Nàng bật cười gõ đầu Tiểu Tự, ở đây người dân dầm mưa rãi nắng, phụ nữ đều có làn da bánh mật, không có nét yểu điệu. Nàng từ kinh thành tới, nhìn nàng một thân trắng nõn nà, nên trong mắt Tiểu Tự nàng là xinh đẹp nhất.


" Tiểu Tự ngốc, khi đệ lớn, nhất định tỷ đã già. Khi đó đệ còn muốn cưới tỷ  sao ?" 


Tiểu Tự nghiêm túc


" Nhất định ! Tỷ phải đợi đệ !"


Nhìn khuôn mặt trẻ con cố tỏ ra nghiêm túc, nàng nén cười. Nghiêm mặt


" Ừ được rồi, đệ mau viết chữ !"


Giọng Vân tỷ từ ngoài vọng vào, Vân tỷ đang bước vào trong nhà


" Tiểu Quỳnh, mẹ con tỷ lại làm phiền muội rồi !"


Nàng vội xua tay


"Từ lúc muội đến đây, đã làm phiền tỷ là nhiều nhất ! Có chút chữ mọn này làm sao có thể gọi là làm phiền !"


Người thiếu phụ cười nhẹ


" Trưa nay muội ở đây cùng ăn cơm đi ! Tỷ mới bắt được mấy con cá !"


Hề Như Quỳnh đã quen ăn trực ở đây. Không khách khí liền ở lại. Nàng không muốn ăn cơm một mình, rất lạnh lẽo. Ăn cơm xong xuôi, nàng dành phần rửa bát rồi mới vui vẻ ra về.


Trứng ngâm đã đạt. Nàng vào bếp, lấy tro củi, cùng các nguyên liệu rang khô, giã nhỏ trộn với nước, tạo ra một hỗn hợp đặc sệt. Dùng hỗn hợp bao quanh trứng, nàng kĩ càng lăn qua lớp trấu bọc kín bằng lá Trắc Bách Diệp. Cẩn thận cho trứng vào hũ. Trôn dưới đất. Ba tháng sau liền có ăn !


Nàng vui vẻ gột rửa sạch tay dính đầy đất. Trời đã tối, xào qua mấy món ăn lấp đầy cái bụng rỗng. Đun nước tắm rửa, thay một bộ trung y sạch sẽ, với tâm trạng phấn trấn, bước lên chiếc giường nhỏ, đi ngủ thôi !


Hề Như Quỳnh đưa tay vân vê chiếc vòng cổ, một dòng mát lạnh từ viên đá truyền vào tay nàng. Nàng suy nghĩ , không biết Khang Vương đã tìm được chút thông tin nào từ ca ca của nàng chưa ? Nếu chưa có, thì tới khi nào mới được gặp ca ca ? Nàng ở đây, dường như chẳng có chút hy vọng để đi tìm ca ca. Nơi đây địa hình nàng không quen thuộc, biết đi đâu mà tìm đây ?


" Bộp.... "


Tiếng rơi khiến nàng bừng tỉnh khỏi suy nghĩ. Yên lặng chú ý nghe tiếng bước chân chậm chạp bên ngoài. Tiếng động khiến nàng lại rơi vào trạng thái khác! Không lẽ là có trộm ! Gần đây Vân tỷ bảo nàng rằng làng có vài vụ mất cắp, còn có cả cướp sắc ! Khuyên nàng phải cẩn thận. Không lẽ là hôm nay mò tới nhà nàng !


Trong nhà ngoại trừ có chiếc giường nhỏ, bộ bàn ghế cũ, nhà bếp cùng dụng cụ nấu ăn, nàng chỉ có chút tiền bạc lúc trước đem theo, còn lại chẳng có tài sản gì quý giá.


Nên thức để bắt trộm, hay giả vờ ngủ tiếp ? Nàng đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng nàng vẫn đứng dậy, tới góc nhà cầm sẵn cây củi, đứng lấp ở cửa, chỉ chờ tên trộm vào, thì hắn sẽ ăn trọn một đòn của nàng !


Nhưng đợi mãi chẳng thấy tên trộm mò vào. Nghe ngóng kĩ càng, tiếng bước chân cũng chẳng còn nữa. Nàng bước tới chiếc bàn, mò mẫm đốt đèn. Nhẹ nhàng đi ra ngoài xem xét.


Hề Như Quỳnh cẩn thận quan sát, nàng vô cùng kinh ngạc. Có một nam nhân đang  bất tỉnh nằm úp sấp giữa sân nhà nàng ! Nàng vội vàng tiến lại gần, kinh hoảng, trên người người này chính là đang be bét máu ! Nam nhân đang khó khăn hít thở từng ngụm khí.


Làm sao có thể có người trọng thương thư thế này nằm ở đây ! Nàng thận trọng đá đá nhẹ vào người đang bất tỉnh


" Này..."


Không có phản ứng ! Đã sảy ra chuyện gì ? Cứu hay không cứu?  Nên cứu hay không đây ? Nàng bắt đầu đấu tranh tư tưởng. Nhưng cuối cùng vế cứu đã chiến thắng, nàng vân không thể thấy chết mà không cứu ! Hề Như Quỳnh cẩn thận tiến lại gần hơn, cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể,  lật người nam nhân lại. Nhưng khi lật lại, vẫn động đến viết thương vẫn còn đang rỉ máu. Người nam nhân khẽ rên rỉ vì đau đớn.


Nàng nhíu mày đưa đèn đến gần khuôn mặt người đó. Khuôn mặt người nam nhân anh tuấn như tạc, đang thống khổ mím chặt môi, mặt không còn chút huyết sắc, mày kiếm nhăn chặt lại.


Nhận ra người, Hề Như Quỳnh trợn tròn mắt kinh hoàng, bịt miệng hô lên


" Khang Vương Gia !"