Dư âm của ác mộng kia vẫn ám ảnh trong tâm trí nàng. Nàng ngồi trầm ngâm bên cạnh cửa sổ, yên tĩnh nghĩ ngợi điều gì đó bản thân nàng cũng chẳng biết mình muốn gì, à phải rồi, nàng muốn sống, tại sao giấc mơ kia nó lại chân thực tới đáng sợ như vậy, chỉ trong cuốn sách thôi mà như nàng đã phải trải qua một từ kiếp. Ước muốn chỉ đơn giản vậy thôi nhưng giờ sao nàng lại cảm thấy nó chứa trăm cay ngàn đắng, nàng bỗng rùng mình nhận racđến đây nàng có thể chết bất cứ lúc nào, ai cũng nổi lên sát ý với nàng, từng bước đi đầy chông gai mòn mỏi, nàng là nữ phụ, đương nhiên sẽ rất khó khăn.
Nàng đột nhiên nhớ về thế giới bên kia, dù ở đó nàng là cô nhi, nhưng nàng còn có cô bạn thân luôn tốt với nàng. Liệu nàng biến mất không để lại dấu vết Tiểu Đào có biết ? Liệu có đi tìm nàng chăng ? Có lo lắng không ?, tất cả những suy nghĩ chỉ là một dấu hỏi không có lời giải đáp.
Nàng thở dài, tiếp tục thẫn thờ nhìn ra ngoài, dường như nàng chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không ai có thể bước vào. Chớp chớp mắt lấy lại tinh thần, được rồi, nàng không thể miên man suy nghĩ nữa , vực lại tinh thần thôi. Đến cổ đại điều đầu tiên nên làm là gì? Chính là đi tham quan phố xá ở đây, nhưng đường đường là khuê nữ, làm thế nào để ra ngoài cơ chứ? Đương nhiên là trốn ! Nghĩ là làm
"Tiểu Tam, lại đây"
"Dạ có, tiểu thư có gì phân phó ạ ? "
Tiểu thư vừa rồi còn thất thần nửa ngày, sao giờ nhìn tinh thần phấn trấn lên nhiều thế nhỉ? Thật thất thường !
Nàng thật sự muốn gọi đại phu đến khám lại cho tiểu thư, thật sự có khả năng ngã đến hỏng người mất thôi, lúc trước khi bị ngã, tiểu thư đâu có biết thẫn thờ, ngày nào cũng cười đùa, rảnh rỗi thì nghĩ cách chọc phá đại tiểu thư để tiêu khiển!
Nếu Hề Như Quỳnh mà biết được suy nghĩ của nô tì thân cận của mình, chắc khóe miệng giật liên hồi, nàng nào có thần kinh không bình thường !
"Em lại đây."
Hề Như Quỳnh nhìn đi nhìn lại một lượt trên người Tam, lướt qua lướt lại khiến Tam cảm thấy rùng mình, chẳng nhẽ tiểu thư muốn mình ? Ôi, không thể được ! Nàng là nữ nhân nha !
" Tiểu... Tiểu thư? "
Hề Quỳnh Như chỉ vào y phục Tam đang mặc, vuốt cằm nói
" Ngươi còn có bộ đồ nào rộng hơn chút không? Ta muốn ra ngoài chơi cho khuây khỏa"
Nàng biết Tam định nói gì tiếp theo, nàng liền không cho Tam lên tiếng cướp lời
" Ta biết không hợp quy củ, nhưng ngươi muốn tiểu thư nhà ngươi ở nhà đến sầu bi rồi phát bệnh chết sao? Yên tâm ta đã khỏe, mau đi, đi chuẩn bị cho ta y phục ! "
Tam thở dài chiều theo ý nàng, tiểu thư đã nói vậy rồi, nàng nào dám cãi lại, lấy tốc độ nhanh chóng nhất, tìm được bộ y phục tỳ nữ rộng nhất đem về cho nàng, ai bảo tiểu thư nhà nàng béo tốt cơ chứ, phải ngoại cỡ mới vừa.
Hề Như Quỳnh không chậm trễ, thấy y phục tới liền thay ngay. Aiii, sao thân hình lại ục ịch thế này cơ chứ? Nàng cần phải giảm béo thôi. Không nghĩ nhiều, nàng kêu Tam cùng mình đi ra cửa sau, nàng dặn dò
"Có người đến tìm, ngươi bảo tiểu thư thân thể không được tốt, không tiếp khách là được, ta đi chút rồi về ngay."
Nàng đi ra bằng cửa dành cho hạ nhân, thật may chẳng ai thèm để ý nàng.
Đi ra đến chợ đường cái lớn, thật là ồn ào náo nhiệt nha! chợ ở đây thật đông vui, nàng đi dạo một vòng, tới lui liền nhìn thấy kẹo hồ lô... Kẹo hồ lô a, nàng nuốt nước miếng cái ực, trong phim có cái này, nhìn rất ngon mắt, được làm từ quả sơn tra và đường. Định đưa tay ra mua, nhưng nhìn đến thân hình béo mập này nàng lại chần chừ , nên ăn hay không? Giằng co nửa ngày. Cuối cùng nàng vẫn không thắng được ý chí của sự tham ăn, thôi kệ đi. ăn nốt lần này, lần sau giảm béo.
Kẹo hồ lô cắn vào vị chua chua ngọt ngọt, thật kích thích vị giác, nàng híp mắt vừa ăn vừa đi thẳng, mắt nhìn xung quanh đầy tò mò, quả nhiên là rất đẹp, đẹp hơn trong sách nói nhiều ! Nàng ngắm ngắm cái này, sờ cái kia một chút. Yêu thích không thôi.
Chợt thấy hai thân ảnh một trắng một xanh đang đi về phía nàng, thân hình béo tốt cứng đờ.
Xúi quẩy, quá xúi quẩy, sao lại gặp Khang Vương ở đây? Cầu trời khấn phật hắn không nhận ra nàng ! Nhưng ông trời nào có nghe ? Khang vương và người bên cạnh hắn đang ngày càng tiến gần nàng. Thân hình nàng mập thế kia. Làm sao có thể trốn khuất mình trong đám người cơ chứ ?
Đương nhiên là sẽ thu hút ánh nhìn của hai người sáng ngời kia! Chạy không khỏi trời nắng. Có người vỗ vai nàng, nàng ngẩng lên, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, mày hơi nhíu lại, cả người tỏa ra hương vị lành lạnh đang nhìn nàng không lên tiếng. Nhưng người bên cạnh hắn lại cất lời đầy trào phúng
"Đây chẳng phải nhị Tiểu thư của Hề phủ sao? Sao lại ăn mặc thế này? Trên tay đang cầm thứ gì kia ?"
Ánh mắt đầy vẻ khinh thường nhìn nàng. Lại là ánh mắt khinh thường, rốt cục nữ phụ này vận khí thế nào cơ chứ. Hề Như Quỳnh bây giờ mới quay sang người vừa lên tiếng. Nhìn có vẻ tuấn tú, y phục phẳng không một nếp nhăn, cẩm y màu xanh có hoa văn lá trúc chìm. Quả nhiên đây cũng không thuộc dạng tầm thường, nhưng đi với Khang vương đẹp hơn nữ nhân thì bị mờ nhạt đi không ít.
Nhìn cái miệng đẹp kia nói những lời khó nghe. Anh mắt khinh bỉ kia làm nàng yêu thương không nổi! đi với Khang vương, thì chắc chắn là Bạch công tử rồi, được miêu tả trong nguyên tác là, yêu cũng nữ chính từ cái nhìn đầu tiên, nhưng đến muộn mất mà cũng không thể tranh dành với nam chính, chỉ có thể dốc sức âm thầm yêu và bảo vệ Hề Như Tình, cả đời không lấy vợ. Chỉ vương vấn một bóng hình là nữ chính! Một người si tình nặng nghĩa, nhưng nàng không ưa hắn lắm, có lẽ bởi ấn tượng đầu tiên không tốt đi !
Nàng đứng thẳng lưng, lau đi vết kẹo còn xót lại trên miệng, cười giả lả
"Chào Bạch công tử, kẹo này ngon lắm!"
Nàng chỉ tay
" Ở đằng kia có bán. Công tử có thể nếm thử. Nhưng giờ cũng đã muộn, ta phải về thôi. Tạm biệt hai người nhé, đi thong thả !"
Chuồn thôi ! Nói rồi nàng quay lưng đi mà không đợi người kia lên tiếng
"Chờ đã !"
Nàng cứng người, là giọng nói kia. Nàng cứng ngắc xoay người lại
"Bát vương gia có gì căn dặn sao ?"
Làm ơn nói nhanh chút. Người này mở miệng thì chẳng có gì hay ho cả. Nàng sợ cảm xúc của nữ phụ đột nhiên lại chạy ra ngoài, khiến nàng m tuôn ra.
"Hiện giờ ngươi thân phận gì ngươi hiểu rõ. Đừng chạy lung tung làm bổn vương mất mặt. "
Vẫn giọng điệu lạnh nhạt đó. Hắn và người kia lướt qua nàng mà đi về phía trước. Mặc kệ nàng đang ngẩn người.
Nàng dậm chân ! Nàng tuyệt đối sẽ không gây cho hắn mất mặt, quý trọng mạng sống như này, sao có thể làm thế, hắn không cần phải nói vậy chứ...
Nhưng thật sự thanh danh của Hề Như Quỳnh này... Cũng chẳng đẹp đẽ gì đâu ! Nàng vội vội vàng vàng về phủ. Sợ có người phát hiện. Về đường cũ, nàng liền thấy Tam đứng đó đợi nàng, phụng phịu
"Tiểu thư sao vừa mới về! Vừa rồi đại tiểu thư qua đây. Nô tì tốn không ít công phu nàng mới chịu về. Nàng ta cứ nắng nặc đòi gặp nhị tiểu thư. Rồi lo tiểu thư không khỏe !"
Nhìn này, tiểu thư có chỗ nào không khỏe chứ? Rõ ràng là khỏe như vâm rồi này !
Đối với thái độ không sợ sệt chủ nhân của Tam,nàng dở khóc dở cười. Không thèm so đo, kéo tay Tam
"Được rồi, vất vả cho ngươi. Mau vào thay đồ thôi. Ta muốn tắm, ngươi chuẩn bị nước rồi đem vào phòng cho ta."
Thói quen ở hiện đại nàng vẫn giữ nguyên. Nàng luôn phải vệ sinh sạch sẽ. Có điều ở cổ đại này, đi ngủ sớm quá đi thôi, ngủ sớm đối với cú đêm như nàng là rất khó, thật khổ sở mà !