- Trước hết là em phải bình tĩnh đã. thực ra chuyện này cũng không có gì là quan trọng lắm, nói cho em nghe cũng không sao, chỉ là đổi lại anh được gì?...v..v..- Hoắc Dạ không ngừng nói lòng vòng không chịu vô thẳng vào vấn đề.
Thực chất là anh ta không muốn nói cho cô biết thôi, có người đàn ông nào khi nghe tin người mình thích gặp tai nạn rồi khi tỉnh lại cô ấy liền hỏi thăm người đàn ông khác thì hỏi coi có tức không chứ, trong khi anh ta đã cất công quãng đường xa đến phải bỏ bê cả công việc quan trọng, thì cớ gì cô lại không chú ý anh.
- À, để em nói chị nghe, cái tên đi cùng chị hiện giờ đang nằm ở phòng bên kia, vết thương khá nặng nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến tính mạng đâu, nên chị đừng lo khoảng mấy ngày nữa là tỉnh lại thôi- Tiểu Thiên cắt luôn lời của Hoắc Dạ, nhóc không thích tên này.
- Nhìn em chắc còn yếu lắm hay là để anh.....- Đình Khang nhân cơ hội này có ý định ở lại bên cô lâu một chút, để có thể chuộc lại những lồi lầm của mình đã làm cho cô.
- Chị Ngôn là chị của tôi nên nhiệm vụ chăm sóc này tất nhiên là phải thuộc về Tiểu Thiên này, anh không cần tốn công như vậy đâu- Tiểu Thiên ngăn chặn ý đồ của Đ.Khang, nhóc còn ghim thù lúc kia, cư nhiên dám cùng Bạch Hiên Nhu ức hiếp chị nhóc, không thể tha thứ.
Và tiếp theo là Mạc Tử Trạch, Devil đang muốn có ý định tìm cơ hội ở bên Cô thì đều bị Tiểu Thiên chặn lại, nhóc đứng giường của chị mình ra dáng như muốn bảo vệ chị mình khỏi những con sói trước mắt này.
Kết quả là tất cả đều bị đuổi về hết, chỉ còn lại ông và Tiểu Thiên mà thôi, khi bước ra khỏi bệnh viện trong lòng mỗi người đều có một câu nói 'Thằng nhóc đáng ghét, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết tay'.
- Cuối cùng thì bọn họ cũng đi rồi, chị mau trở lại nằm nghỉ đi, em sẽ đi mua gì đó cho chị ăn- Tiểu Thiên dìu cô nằm xuống, rồi chạy ra ngoài.
Trong phòng giờ chỉ còn lại ông và cô mà thôi, khi nghe tin cô có chuyện ông mém là ngất xỉu rồi, tức tốc ông kêu người chở ông đến bệnh viện liền, may mắn là cháu của ông không sao.
- Để ông phải lo lắng rồi, lần này là do cháu sơ xuất quá, lúc nãy nhiều người với ồn ào quá làm ảnh hưởng đến ông cho cháu xin lỗi- cô tính ngồi dậy để đỡ ông đến ghế ngồi, nhưng lại bị ông ngăn lại.
- Không có gì ông cảm thấy không phiền đâu, cháu gái ông gặp chuyện thì có người ông nào mà không lo lắng cho cháu mình chứ đúng không? theo như ta thấy thì con có khá nhiều người thích đấy có ưng ý ai không?- ông có đùa một chút để cho không khí trở nên vui vẻ hơn.
- Tất nhiên là không rồi, cháu còn muốn ở bên ông lâu hơn nữa cơ....mà liệu con có thể qua thăm Kan được không, tại anh ấy là người cứu con, nên muốn xem thử tình trạng như thế nào- cô đang cảm thấy rất lo cho Kan, vì cô mà anh mới nằm viện.
- Anh không sao chỉ là một vết thương nhỏ không thể làm gì được tôi đâu, em cũng không nên tự trách mình đâu- Kan từ ngoài cửa bước vào trên người có quấn băng, nhưng nhìn cũng không nặng lắm.
Anh vừa mới tỉnh dậy không thấy cô đâu nên lo lắng định đi tìm nhưng các bác sĩ lại không cho anh đi, nghe theo dự đoán thì anh tới 5 6 ngày gì đó mới tỉnh lại nhưng vì thể trạng của anh khá tốt nên những chuyện như thế này không thể làm khó được anh, đáng ghét một cái là anh nghe loáng thoáng rằng có người nào đó cố tình muốn anh ngủ lâu hơn.
Kết quả là tên bác sĩ chưa kịp tiêm thuốc cho anh thì liền bị xách cổ lên rồi bị quăng xuống đất, những bác sĩ còn lại cũng chịu chung số phận, bị anh đánh đến nỗi không thể đứng dậy được.
- Sao anh không nằm dưỡng thương đi mà lại sang đây làm gì, muốn bị nặng thêm à- cô lời có vẻ như là quát trách nhưng thực sự là cô đang lo lắng cho anh.
- Các bác sĩ ở đây tốt bụng lắm, anh đã xin dời qua phòng em rồi, tại ở bên đó một mình cũng buồn- Kan đi ra phòng rồi kéo vào trong một cái giường khác, đặt nằm ngay kế bên cô luôn, những người bên ngoài thấy nhưng cũng không dám nói gì, bởi vì đụng vào anh thì chắc chắn sẽ không được yên ổn đâu.
- Ý kiến của cậu này không tồi đâu, cám ơn vì cậu đã cứu cháu gái tôi, không biết lấy gì để đền đáp nữa, bữa nào mời cậu tới Tề Gia ăn bữa cơm- ông cảm thấy người con trai này có tình cảm với cô, ông khá ưng ý đấy.
- Dạ không có gì đâu, (ông gả cô ấy cho cháu là cháu vui rồi)- Kan nói một đằng nhưng suy nghĩ lại một nẻo khác, anh chưa dám nói ra sợ là sẽ gây tác dụng phụ làm cho ông của cô trở mặt thì anh mất vợ thì sao.
- Vậy trời cũng sắp tối rồi, ông phải về Tề gia sớm đây, Ngôn nhà ta phiền cháu chiếu cố vậy- ông nói xong rồi đi khỏi luôn, để lại không gian cho hai người.
- Anh...- Kan chưa mở lời thì có tiếng cửa mở phía sau.
- Sao anh lại ở nơi này......
____Hết Chương 86____