Từ trên lầu vọng xuống tiếng người. Cô và Diệp phu nhân ngước mắt nhìn, một khuôn mặt cực kỳ giống với Diệp Minh Viễn, chắc là Diệp Minh Thành. Muốn biết làm sao cô biết à, bởi vì bên cạnh anh ta là một cô gái thanh tú, gương mặt trong trẻo, không dính chút bụi trần mặc dù có chút nhếch nhác. Khụ, cô chỉ nói theo truyện thôi. Ngoài nữ chính ra còn ai, mà cảnh này trong truyện thì chính là Diệp Minh Thành là người lôi cô ấy xuống lầu.
Ngay sau đó, Diệp Minh Viễn cũng không biết từ lâu lù lù xuất hiện bên cạnh cô, nhàn nhã ngồi xuống ngay cạnh cô.
Bộp! Lòng Tĩnh Quế Nhu cảm thấy không đúng á, đáng lẽ bây giờ Diệp Minh Viễn nên đi đến bên cạnh nữ chính, dùng một tay nâng cằm nữ chính nhìn dung nhan cô ấy kìa.
Diệp phu nhân bên cạnh sắc mặt không tốt hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Cô ta đem cà phê vào phòng con, trong ly cà phê có bỏ thuốc.
- Phu nhân, thiếu gia, thật sự không phải là con, con không có làm mà, con chỉ nghe lời đem cà phê lên thôi.
Vũ Ngọc Trân lệ rơi như mưa, khóc lóc cầu xin. Tĩnh Quế Nhu đương nhiên biết không phải cô làm, chỉ thở dài nhìn cô.
Lúc này dì của Vũ Ngọc Trân cũng từ nhà bếp đi lên, nhìn đại khái tình hình bà cũng biết cháu gái mình xảy ra chuyện, Bà đi lại hỏi cô, Vũ Ngọc Trân thúc thít kể lại mọi chuyện.
Dì của Vũ Ngọc Trân lúc này mặt mày cũng trắng bệch, tay run lẩy bẩy bởi vì ly cà phê đó là chính tay bà pha cho cô đem lại cho đại thiếu gia, nhưng bà thật sự không có bỏ gì vào đó hết.
- Là ai pha ly cà phê này?
Diệp Minh Thành gương mặt lạnh băng lên tiếng. Dì của Vũ Ngọc Trân lắp bắp trả lời.
- Là…tôi.
Diệp phu nhân cũng không phải là người không hiểu lý lẽ hơn nữa, dì của Vũ Ngọc Trân cũng làm việc cho Diệp gia khá lâu, cho nên Diệp phu nhân nhíu mày nhìn Diệp Minh Thành nói:
- Dì Lê cũng đã làm việc cho nhà chúng ta lâu rồi, dì ấy là người như thế nào chúng ta cũng hiểu rõ.
- Hừ, vậy thì là cô ta rồi.
Diệp Minh Thành cười lạnh nhìn Vũ Ngọc Trân. Vũ Ngọc Trân lắc lắc đầu luôn miệng nói mình không có làm. Dì của Vũ Ngọc Trân cũng quay sang Diệp Minh Thành cũng Diệp phu nhân cầu xin cho Vũ Ngọc Trân, nói cô không phải loại người đó, bà có thể đảm bảo.
Diệp Minh Viễn nãy giờ ngồi im lặng không nói. Tĩnh Quế Nhu còn cảm thấy rất kỳ lạ, cái tên này rất ưa chọc ghẹo, bới móc người ta, lúc nữ chính xốc xếch bị Diệp Minh Thành lôi xuống cũng buông không ít lời mỉa mai, thế mà hôm nay lại câm như hến vậy. Mới vừa nghĩ như vậy, Diệp Minh Viễn liền quay sang hỏi cô, Tĩnh Quế Nhu cảm thấy tên này rõ ràng là nhắm tới mình mà.
- Quế Nhu thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?
Tĩnh Quế Nhu chỉ muốn im lặng xem tình tiết chứ có muốn tham gia đâu, ấy vậy mà chỉ một lời của tên này, mọi người liền nhanh chóng nhìn đến cô, đến nỗi cả nữ chính cũng cố gắng ngừng khóc nhìn cô như đấng cứu thế. Chuyện nhà mấy người làm sao người ngoài như cô biết xử lý như thế nào?
Cô quay sang Diệp Minh Viễn cười nói:
- Chuyện này sao lại hỏi người ngoài như em chứ? Em có biết gì đâu?
Tĩnh Quế Nhu cố tình nhấn mạnh chữ người ngoài để kéo rõ ranh giới, nhưng Diệp Minh Viễn đâu có dễ dàng chịu buông tha cho cô.
- Vậy sao? Nhưng sao tôi lại cảm thấy chuyện quyến rũ đàn ông em là người hiểu rõ nhất vậy.
“Quyến rũ đàn ông” và “bỏ thuốc” có liên quan sao? Rõ ràng là đang mỉa mai chuyện tối hôm đó nguyên chủ tự động dâng hiến tấm thân đây mà. Người ngoài không hiểu rõ còn tưởng cô là người chủ mưu bỏ thuốc Diệp Minh Thành, trời đánh cái tên độc miệng này.
Tĩnh Quế Nhu bỏ ngoài tai lời Diệp Minh Viễn, nữ chính đã nhìn cô như vậy thì cô cũng nên nói giúp nhỉ, biết đâu sao này khi nữ chính lên làm chủ hậu cung sẽ nghĩ lại tình xưa mà ủng hộ tiệm bánh của cô.
- À, dì à, con cảm thấy chuyện này nên điều tra rõ ràng để tránh đổ oan người vô tội, con thấy cô ấy sợ đến như vậy chắc là không phải đâu.
Tĩnh Quế Nhu thấy bộ dạng này của nữ chính cũng biết cô đã bị Diệp Minh Thành vừa mới bóc tem, hơn nữa lần đầu còn rất đau a, thế mà bị một đường lôi xuống, nói chung cũng là phụ nữ cô cảm thấy thương tiếc mỹ nhân vô cùng.
- Được rồi Minh Thành, bên ngoài còn nhiều khách khứa, điều tra lại chuyện này như thế nào rồi xử lý cũng không muộn. Mẹ thấy sắc mặt con có chút không tốt, vẫn là đi nghỉ ngơi đi.
Diệp Minh Thành phân phó người dọn chỗ cho Vũ Ngọc Trân ở lại, nếu thật sự là do cô, cũng tránh để cô chạy thoát. Còn Tĩnh Quế Nhu lại cảm thấy là để dễ dàng ăn người ta thì có.
Vũ Ngọc Trân cũng dì của cô hướng Diệp phu nhân cũng Tĩnh Quế Nhu rối rít cảm ơn, sau đó rời đi. Diệp phu nhân cũng hướng cô nói mình có chút mệt mỏi nên liền rời đi luôn. Vậy là trong phòng khách chỉ còn lại cô và Diệp Minh Viễn.
Tĩnh Quế Nhu vừa nhấc nhẹ mông định đứng lên rời đi thì Diệp Minh Viễn lên tiếng:
- Nghe nói em bị Tĩnh gia đuổi ra khỏi nhà?
- Đúng vậy.
Tĩnh Quế Nhu bình tĩnh trả lời, cô cảm thấy chuyện này cũng chả có gì phải giấu giếm.
Nghe cô trả lời tỉnh bơ như vậy, Diệp Minh Viễn cũng có chút ngoài ý muốn quay sang nhìn cô, anh chỉ thấy cô bình thản ăn trái cây trên bàn. Lời nói của cô làm cho anh cảm thấy, cô đã không phải cô gái phụ thuộc vào Tĩnh gia, mà dạo gần đây cũng không thấy cô đến các câu lạc bộ đêm như lúc trước. Làm anh có chút tiếc nuối vì mất một khách hàng!