Trong phòng hội nghị trống rỗng cũng chỉ dư lại một người Giản Vũ Bác.
Giản Vũ Bác nhìn hộp quà đóng gói xinh đẹp trên bàn, chần chờ một hồi lâu sau.
Một đôi tay mảnh dài, chậm rãi mở ra giấy gói quà.
Dưới lớp giấy gói quà, là một cái hộp pha lê, bên trong hộp có một bức tranh thật mỹ lệ.
Là Giản Nhất Lăng dùng kẹo đường làm ra một bức tranh sinh động như thật.
Dưới cây đa, người thiếu niên ngây ngô mặc một bộ quần áo nhạt màu hưu nhàn, dựa lưng vào thân cây ngồi ở trên thảm cỏ xanh um tươi tốt.
Cây đa kia chính là cái cây ở đình viện nhà cũ bọn họ.
Các chi tiết đều làm được thực tinh xảo, toàn bộ cảnh tượng sinh động như thật.
Một màn chân thật này xuất hiện.
Ở trong trí nhớ của Giản Vũ Bác, anh ngồi ở dưới tàng cây, trong tay cầm quyển sách, nơi xa tiểu Nhất Lăng cùng với những người khác đang chơi đùa.
Cô bé chạy hai bước một tới hỏi anh có muốn cùng nhau chơi hay không.
Anh từ chối, còn trộm mà giấu đi dây buộc tóc bị rơi của cô bé.
Nhưng mà cái hình ảnh kia lại có điểm bất đồng.
Trong trí nhớ của Giản Vũ Bác trong tay anh cầm là một quyển sách.
Mà Giản Nhất Lăng làm, lại là tay cầm một quân cờ.
Trước mặt còn có một cái bàn cờ.
Giản Vũ Bác ngồi ngay ngắn ở nơi đó, ánh mắt ở trên bàn cờ, biểu tình chuyên chú, trong mắt không có ưu thương, không có lạnh nhạt.
Bức tranh này, được Giản Nhất Lăng dùng kẹo đường chế tạo ra chuyện mà chính Giản Vũ Bác muốn làm.
Không có bị mẹ áp bách, không có đánh chửi, không có răn dạy, không có thống khổ.
Mặt khác, ở phía dưới hộp quà, còn có một phần văn kiện, là giấy chuyển nhượng cổ phần.
Giấy chuyển nhượng cổ phần là phần cổ phần kia của Giản Nhất Lăng, mặt trên còn có chữ ký của Giản Nhất Lăng, cũng có người giám hộ ký tên.
Giản Vũ Bác tay sờ hướng đến chuỗi hạt trên tay trái của mình.
Ngón tay tinh tế che phủ đi chuỗi hạt bằng nhựa không đáng giá kia.
"Anh Vũ Bác, tới chơi với Lăng Lăng được không? Sách thật là khó coi."
"Anh Vũ Bác, Lăng Lăng học chơi cờ, Lăng Lăng cùng anh chơi cờ được không? Năm cái Lăng Lăng liền thắng! Anh hai đều không thắng được Lăng Lăng!"
"Anh Vũ Bác, anh vì cái gì không vui?"
"Số tiền này em không cần dùng đến, nhưng mà anh lại cần."
"..."
###
Sau khi rời khỏi công ty, Giản Vũ Mân cùng Giản Vũ Tiệp đi theo Giản Nhất Lăng bọn họ trở về nhà cũ Giản gia, theo yêu cầu của lão phu nhân.
Lão phu nhân hy vọng hai đứa nhỏ có thể mau chóng mà từ trong gia đình bất hạnh bi thương đi ra.
Đương nhiên, còn có Giản Vũ Bác, nếu anh cũng có thể trở về cùng bên người bọn họ liền càng tốt.
Giản Vũ Mân cùng Giản Vũ Tiệp xác thật khổ sở, nhưng tình huống cũng không có quá tồi tệ.
Bọn họ đều không còn nhỏ, rất nhiều chuyện bọn họ trong lòng cũng đều minh bạch.
Hơn nữa chuyện của mẹ mình, sớm đã có dự liệu, ly hôn tuy rằng đột ngột, nhưng kỳ thật hạt giống đã sớm gieo trồng.
###
Giản Nhất Lăng sau khi về nhà liền lên thẳng trên lầu, đem cửa phòng của mình đóng lại.
Giản Duẫn Mạch nghĩ rằng chuyện hôm nay phát sinh ảnh hưởng tới cô, nên chạy tới gõ cửa phòng cô.
Kết quả nửa ngày đều không nghe thấy tiếng.
"Tiểu Lăng, em không ra, anh liền phải báo động đó."
"Cửa, không khóa."
Trong phòng truyền ra giọng nói thật nhỏ của Giản Nhất Lăng.
Giản Duẫn Mạch lúc này mới mở cửa phòng ra.
Sau đó nhìn thấy Giản Nhất Lăng nằm cuộn tròn ở trên giường.
Thân thể chôn ở trong ổ chăn, chỉ có một cái đầu từ bên trong chăn lộ ra.
Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng một bàn tay, đôi mắt trong suốt mà nhìn Giản Duẫn Mạch.
Giản Duẫn Mạch vừa thấy, liền biết là chuyện như thế nào, cười khẽ nói, "Em cái đứa nhỏ ngốc nghếch này, anh còn tưởng rằng em bị làm sao, em đợi một chút, anh nấu cho em nước gừng đường đỏ."
Nghe vậy, Giản Nhất Lăng chỉ có duy nhất cái đầu lộ ra bên ngoài kia cũng nhanh chóng chui vào ổ chăn.