Trong một khu nhà cao cấp nằm ở trung tâm thành phố.
Phong cách trang trí rất đơn giản và trang nhã, sử dụng hai gam màu trắng và đen.
Trên giường lớn trong phòng ngủ, có một người nam nhân trần trụi nửa người trên đang ngủ.
Cơ bắp nửa người trên săn chắc, cân đối, vừa phải.
Nửa người dưới mặc một chiếc quần màu đen, hai chân thẳng dài.
Cái mền mỏng đáng lẽ nên được đắp trên người anh tuột xuống một bên.
Trong phòng không mở âm nhạc êm ái.
Nam nhân này lại ngủ ở trong loại âm nhạc có chút ồn ào.
Trên tủ đầu giường, bày hai cái hộp cơm có hình phim hoạt hình không hợp với phong cách trang hoàng của căn phòng.
Bên cạnh còn có một cái khung ảnh.
Khung ảnh không có bày tốt, mà bị cho nằm ở trên mặt bàn, nhìn không thấy được hình bên trong khung ảnh.
8 giờ, người nam nhân đúng giờ mở mắt.
Một đôi mắt phượng, khóe mắt dài và sắc nét, thâm thúy đen nhánh.
Anh chính là Địch Quân Thịnh, ba năm này anh đã thay đổi rất nhiều.
Từ mười chín tuổi đến hai mươi hai tuổi, càng thành thục.
Dung mạo so với ba năm trước đây cũng càng thành thục càng có mị lực nam nhân.
Cũng làm cho người ta càng khó nắm bắt hơn.
Ba năm này, biến hóa lớn nhất là anh từ một công tử ăn chơi trác táng.
Chuyển sang tiếp nhận sự nghiệp của Địch gia.
Đây là thứ mà trước kia anh chưa bao giờ muốn chạm vào.
Một người có thể chết bất cứ lúc nào, tại sao lại phải động vào những thứ đó?
Chỉ là ba năm trước đây, sau khi anh từ thành phố Hằng Viễn trở về, đột nhiên thay đổi cái chủ ý này.
Chuyện này đã làm rất nhiều người quen biết anh đều cảm thấy kinh ngạc ngoài ý muốn.
Mà sự thay đổi lúc sau so với trước đây của Địch Quân Thịnh càng làm cho bọn họ sợ hãi.
Địch Quân Thịnh từ trên giường đứng dậy, một cặp chân dài rơi xuống đất, đi vào buồng vệ sinh.
Rửa mặt, thay quần áo.
Quản gia đúng giờ tiến vào, hướng về người vừa mới rửa mặt xong Địch Quân Thịnh hội báo hành trình một ngày hôm nay của anh.
Trong lúc hội báo đến thời điểm gặp Tần Xuyên, Địch Quân Thịnh ánh mắt trầm trầm.
Ba năm, con trai tư sinh của Tần gia, Tần Xuyên rốt cuộc đáp ứng với yêu cầu của gia chủ Tần gia, đi đến kinh thành.
Ba năm này Tần Xuyên chính mình có sự nghiệp phát triển rất khá.
Công ty internet do anh sáng lập đã đưa ra thị trường, giá trị con người lên cao.
Năng lực của anh đã được khẳng định, trở lại Tần gia cũng sẽ không bị người Tần gia nghi ngờ.
Tần Xuyên cái tên này làm cho Địch Quân Thịnh nhớ tới sự kiện ba năm trước đây ở thành phố Hằng Viễn.
Đã ba năm.
Giản Nhất Lăng sắp tổ chức sinh nhật mười tám tuổi.
Quản gia hội báo xong sau đó rời đi.
Địch Quân Thịnh đứng dậy, đi tới mép giường, cầm lấy cái khung ảnh bị anh cho nằm úp xuống bàn kia.
Đó là một bức anh chụp chung.
Là ba năm trước đây khi bọn họ cùng nhau tham gia thi đấu, bên phía đơn vị tổ chức đã chụp cho bọn họ.
Trong ảnh chụp là anh, Giản Nhất Lăng, Vu Hi, Giản Vũ Tiệp bốn người.
Ba năm trước đây, trận chung kết lần thứ nhất của trận đấu offline "Trùng tộc xâm lấn", chiến đội [Thịnh khí lăng nhân] có hai tuyển thủ chủ lực không có lên thi đấu, lâm thời thay đổi hai người mới chưa từng tiến hành thi đấu offline vào thay thế bổ sung.
Kết quả có thể nghĩ, không chỉ có thua cuộc thi đấu, còn lỡ mất cơ hội trở thành quán quân.
Càng làm cho vô số fan biến thành antifan, chửi mắng chiến đội [Thịnh khí lăng nhân] .
Lúc ấy còn có người phỏng đoán ở đây có chuyện mờ ám, nói chiến đội [Thịnh khí lăng nhân] cố ý không thi đấu để nhận tiền.
Chỉ là ký ức của cư dân mạng đều ngắn ngủi.
Ba năm, trào lưu lưu hành đã thay đổi mấy lần, ông chồng quốc dân cũng thay đổi mấy người.
Trò chơi "Trùng tộc xâm lấn" vẫn còn phổ biến như cũ, nhưng mà đã có nhiều người chơi cao thủ, càng có nhiều chiến đội cường hãn ra đời.
Sớm đã không có người nhớ rõ lúc trước trong lần thi đấu thứ nhất kia có một trận thi đấu tung hoành, nghiền áp các chiến đội khác, trận đấu của [Thịnh khí lăng nhân] .