Nếu thật là khách của Tần thiếu gia, Tần thiếu gia sớm nên gửi thư mời cho cô.
Thư mời chưa cho, nhìn dáng vẻ lại không giống, như thế nào cũng cảm thấy hai người này chính là tới cọ buổi tiệc.
Có cái loại người da mặt đặc biệt dày, sẽ trà trộn vào các trường hợp này, để kết bạn với người của xã hội thượng lưu.
Nhân viên công tác cũng khuyên một câu, "Vị tiên sinh và tiểu thư này, kỳ thật trường hợp như vậy cũng không thích hợp để cô gái nhỏ tham gia."
Nhân viên công tác mới vừa nói xong, liền thấy nhân vật chính của buổi tiệc hôm này Tần Xuyên từ sảnh buổi tiệc vội vã mà đi ra, thẳng đến chỗ Giản Nhất Lăng.
"Xin lỗi, đây là bạn của tôi." Tần Xuyên nói với nhân viên gác cửa.
Nhân viên công tác cùng khách khứa bên cạnh tức khắc há hốc mồm.
Thật đúng là bạn của Tần thiếu gia?
Mà còn có thể làm Tần thiếu gia tự mình ra tới cửa nghênh đón?
Ý thức được Giản Nhất Lăng bọn họ có thân phận đặc thù, nhân viên công tác vội vàng quay đầu lại cùng Giản Nhất Lăng và Vu Hi xin lỗi, "Thật xin lỗi.."
Giản Nhất Lăng nói với Tần Xuyên, "Tôi không đi vào, đưa đồ vật cho anh xong liền đi."
Giản Nhất Lăng từ trong túi xách lấy ra cái hộp nhựa được gói kín, đưa đến trước mặt Tần Xuyên.
Trong này chính là thuốc, là nghiên cứu phát minh mới nhất, là thuốc cho mẹ của Tần Xuyên.
Qua một đoạn thời gian Giản Nhất Lăng cùng Trình Dịch hai người nghiên cứu bệnh của mẹ Tần Xuyên, tuy rằng không có cách nào trị tận gốc, nhưng mà hai người bọn họ thành công nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc có thể giữ lại mạng sống cho bà.
Chỉ cần đúng hạn uống thuốc, mẹ của Tần Xuyên liền có thể giống như người bình thường sinh hoạt.
Hơn nữa mấy năm nay, Giản Nhất Lăng còn có đối với thuốc tiến hành cải tiến.
"Cảm ơn em." Tần Xuyên lại lần nữa nói lời cảm tạ.
Nếu không có Giản Nhất Lăng, mẹ của anh ba năm trước đây khả năng liền chịu đựng không nổi.
Càng thêm không có khả năng giống như bây giờ, cùng người bình thường sinh hoạt giống nhau.
Giản Nhất Lăng trong ba năm này tuy rằng người ở nước ngoài, nhưng vẫn luôn đều không có quên chuyện của mẹ anh.
"Không cần khách khí." Giản Nhất Lăng nói, "Nhớ rõ chuyện anh đáp ứng tôi."
Giữa bọn họ có hiệp nghị.
Tần Xuyên nụ cười tươi đẹp, ánh mắt khẽ động, "Đương nhiên nhớ rõ, cả đời đều sẽ không quên."
Đừng nói là một cái hứa hẹn, liền tính là mười cái, Tần Xuyên cũng nguyện ý vì Giản Nhất Lăng làm.
Vu Hi không biết giữa Giản Nhất Lăng cùng Tần Xuyên có chuyện gì, ở bên cạnh nghe hai người đối thoại, tâm liền máy động.
Tình huống này là như thế nào?
Như thế nào lại cảm giác quan hệ giữa Lăng thần và Tần Xuyên không giống bình thường a?
Cả đời không quên?
Quan hệ giữa hai người đã tới mức có thể nói "Cả đời" rồi sao?
Sau đó Tần Xuyên lại nói với Giản Nhất Lăng, "Đi vào ăn một chút gì lại đi, em đã ngồi trên máy bay lâu như vậy, hẳn là đói bụng, em yên tâm, cũng chỉ là mời em đi vào ăn một chút đồ vật, sẽ không để cho người khác quấy rầy đến em."
Tần Xuyên lý do đầy đủ, thành ý mười phần.
Thấy Giản Nhất Lăng còn không đáp ứng, Tần Xuyên lại nói, "Tôi cũng là vừa mới tới kinh thành, nói là buổi tiệc chào đón tôi, nhưng đại bộ phận người bên trong tôi đều không quen biết, khó có được người tôi nhận thức, coi như là bồi tôi một chút, còn có mẹ tôi hôm nay cũng tới, bà thật sự rất muốn nhìn thấy cô."
Mẹ của Tần Xuyên đối với Giản Nhất Lăng thập phần yêu thích, ba năm này tuy rằng không có gặp lại Giản Nhất Lăng, nhưng mà bà vẫn luôn có nhận được thuốc mà Giản Nhất Lăng từ nước ngoài nhờ người gửi về cho bà.
Mỗi lần nhận được thuốc, rất muốn cùng Tần Xuyên nói một câu với Giản Nhất Lăng.
Ở trong lòng mẹ của Tần Xuyên, Giản Nhất Lăng là tiểu tiên nữ của nhà bọn họ.
Vu Hi nghe đến đó trong lòng càng thêm chấn động.
Như thế nào mà Lăng thần còn nhận thức mẹ của Tần Xuyên?