Lục Viện trong lòng đầy hiếu kỳ mà hỏi Giản Nhất Lăng, "Bạn học Giản Nhất Lăng, cậu đối với bệnh viện Lạc Hải Sâm không có hiếu kỳ gì sao? Khi cậu ở nước ngoài, có nghe các bạn học nước ngoài đề cập đến nó chưa? Nó ở nước ngoài có nổi danh giống như trong nước không?"
"Thực ra, tôi không rõ lắm." Giản Nhất Lăng trả lời, thanh âm có chút nhỏ.
Hiện tại cô đối mặt với người xa lạ nói chuyện phiếm so trước kia tốt hơn một chút, sẽ không lại gập ghềnh, nhưng vẫn là sẽ có chút không quen.
Thời điểm Giản Nhất Lăng ở nước ngoài, thời gian chủ yếu đều ở trong trường học.
Mặc dù là thời gian chủ yếu ở trường học, cô cũng không có gặp các bạn học khác cùng nhau làm hạng mục, Hải Đức giáo sư sắp xếp cho cô làm việc độc lập.
Bởi vì Hải Đức giáo sư cho rằng, tình huống của Giản Nhất Lăng không thích hợp cùng các sinh viên khác của ông cùng nhau tiến hành nghiên cứu.
Cho nên Giản Nhất Lăng rất ít có cơ hội đi nghe người khác nói chuyện phiếm, cũng liền không có cơ hội nghe bọn họ nói về chuyện của bệnh viện Lạc Hải Sâm.
Lục Viện hỏi tiếp, "Cậu chẳng lẽ không hiếu kỳ về bệnh viện này một chút nào sao, hoặc là nói xem cậu không muốn đến bệnh viện này một lần sao?"
Lục Viện cảm thấy chỉ cần bọn họ ở trong cái ngành này, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ đối với bệnh viện Lạc Hải Sâm có hiếu kỳ.
Nếu có một chút năng lực, còn sẽ muốn tiếp xúc thêm với bệnh viện Lạc Hải Sâm.
Giống như giáo sư của bọn họ.
"Không phải rất tò mò." Giản Nhất Lăng trả lời.
Lục Viện nghe không quá tin.
Dù sao các bạn học xung quanh cô đều thảo luận qua, liền không có người nào mà đối với cái bệnh viện thần bí này mà không có hiếu kỳ.
Lại hoặc bạn học Giản Nhất Lăng này tuy rằng là thiên tài, nhưng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cho nên mới sẽ đối với bệnh viện Lạc Hải Sâm không có lòng hiếu kỳ gì.
###
Hoàng giáo sư trong văn phòng, ông đang tiếp đón một vị khách rất quan trọng.
Đến từ Tần gia, Tần Du Phàm.
Tần Du Phàm biết tin tức nhân viên của bệnh viện Lạc Hải Sâm đã đến kinh thành.
Nhưng mà có nhiều tin tức cô thu hoạch không được, bệnh viện Lạc Hải Sâm bảo mật công tác là thập phần đúng chỗ.
Cho nên Tần Du Phàm tìm đến giáo sư nổi danh trong ngành y khoa ở đại học Kinh Thành, Hoàng giáo sư, hy vọng thông qua ông cùng những nhân sĩ trong vòng mà thu hoạch được càng nhiều tin tức chuẩn xác.
Sau khi nghe xong Tần Du Phàm nói, Hoàng giáo sư cũng tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ.
"Tần tiểu thư, chuyện này không phải tôi không chịu giúp cô, mà chuyện của bệnh viện Lạc Hải Sâm, tôi biết đến cũng ít lại càng ít, tôi trước mắt chỉ biết bọn họ có khả năng sẽ xuất hiện ở trong một tổ chức nào đó về giao lưu học thuật ở kinh thành, nhưng cụ thể bọn họ đến bệnh viện nào, người nào, là nam hay là nữ, là cao hay là lùn tôi cũng không rõ lắm."
Hoàng giáo sư chính mình còn muốn biết càng nhiều tin tức đây, nhưng mà căn bản không có thu hoạch được.
Bệnh viện này bảo mật tin tức mức độ cực cao.
Tư liệu những người bên trong bệnh viện, toàn bộ chỉ được lưu trữ ở trên đảo.
Giữa các thành viên thông tin với nhau sử dụng đều là chính thiết bị thông tin có phần mềm chạy trên server của bọn họ, người bên ngoài căn bản không thể nào biết được.
"Vậy Hoàng giáo sư có thể đưa tôi đến buổi giao lưu học thuật đó hay không?"
Tần Du Phàm đưa ra yêu cầu mới.
Hội nghị giao lưu như vậy, chỉ có nhân tài trong vòng mới có giấy mời.
"Cái này tôi có khả năng cũng không làm được." Hoàng giáo sư thản nhiên nói, "Tần tiểu thư nếu thật sự muốn đi, có thể nghĩ cách liên hệ với tổ chức kia một chút, tổ chức bên kia hẳn là có chế độ cho phép một bộ phận người trong thương nghiệp tiến vào."
"Đã biết, vẫn là cảm ơn Hoàng giáo sư, nếu lúc sau có nhiều tin tức hơn về bệnh viện Lạc Hải Sâm, còn phiền toái Hoàng giáo sư nói cho tôi biết một chút."