Địch Quân Thịnh kéo Giản Nhất Lăng lại, "Đêm nay anh phải làm một cái kiểm tra, là bác sĩ tư nhân của anh hẳn là phải ở đây."
"Được." Giản Nhất Lăng đáp ứng.
Giản Dật Thần ánh mắt khinh thường, "Tôi nói này Địch thiếu, muội muội nhà tôi làm việc cũng nên có thời gian nghỉ chứ? Cũng không thể cứ lúc cậu nói có việc, liền phải bồi cậu đi?"
"Cô ấy làm việc của mình vào ban ngày, không phải 24 giờ." Địch Quân Thịnh lý do đầy đủ nói.
Ban ngày không làm việc, buổi tối không làm việc, đây là muốn lên trời sao?
Giản Dật Thần nụ cười không giảm, "Không có việc gì, vậy hẹn cuối tuần là được, tôi nghĩ Địch thiếu hẳn là sẽ không bủn xỉn đến nỗi một ngày nghỉ cũng không chịu cho muội muội tôi a?"
Địch Quân Thịnh trả lại cho Giản Dật Thần đồng dạng một nụ cười.
Hai người rõ ràng đều là mỉm cười, nhưng trong ánh mắt tất cả đều là địch ý.
Hành vi của Giản Dật Thần thoạt nhìn ấu trĩ, nhưng lại cất giấu sự cân nhắc nghiêm túc của anh.
Anh biết bệnh của Địch Quân Thịnh, cũng biết cậu ấy tùy thời có khả năng sẽ chết.
Huống chi sau lưng Địch Quân Thịnh là Địch gia, quá mức cường đại.
Giản Nhất Lăng không nên đi đối mặt với những cái đó.
Giản Dật Thần không biết Địch Quân Thịnh đối tốt với Giản Nhất Lăng là có chắc chắn hay không.
Ba năm trước đây chuyện Địch Quân Thịnh không màng tính mạng cứu Giản Nhất Lăng, anh có nghe người nhà đề cập qua.
Nhưng anh là người nhà của Giản Nhất Lăng, anh có sự ích kỷ của anh.
Mặt khác, anh vẫn hy vọng Địch Quân Thịnh có thể cùng Tần Du Phàm đi đến cùng nhau.
Như vậy Tần Du Phàm liền có khả năng đánh bại Tần Xuyên.
Hơn nữa anh cũng không muốn em gái anh sớm trở thành góa phụ.
Vì vậy, để an toàn, tốt hơn hết là để em gái giữ khoảng cách với Địch Quân Thịnh.
###
Nhà của Tần Hoành Thuỵ.
Một biệt thự kiểu Tây ở vùng ngoại thành.
Vân lão đến đây để thăm hỏi Tần Hoành Thuỵ, bên người còn đi theo Giản Nhất Lăng.
Vân lão cùng Tần Hoành Thuỵ trước đây có quen biết, tuy rằng không phải rất quen thuộc, nhưng bởi vì ông là chuyên gia y học, có thể cho ý kiến đối với bệnh tình của Tần Hoành Thuỵ, cho nên vợ của Tần Hoành Thuỵ mời riêng ông tới nhà.
Trong phòng khách nhà của Tần Hoành Thuỵ, Tần Du Phàm cũng ở đây.
Cô ấy trên cơ bản cách một ngày liền sẽ đến đây thăm Tần Hoành Thuỵ.
Nhưng mà cô ấy không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này lại gặp phải Giản Nhất Lăng.
Tần Du Phàm cảm thấy chính mình gần đây cùng Giản Nhất Lăng chạm mặt tỷ lệ có chút nhiều, cũng không biết là tạo cái nghiệt gì.
Vợ của Tần Hoành Thuỵ thấy Vân lão bên người còn mang theo một tiểu cô nương, rất là tò mò.
"Vân lão tiên sinh, vị tiểu cô nương này là ai vậy? Lớn lên cũng thật xinh đẹp!"
Vợ của Tần Hoành Thuỵ là một vị phu nhân hơn 50 tuổi, trên người mặc một bộ sườn xám hoa văn thanh nhã, tóc dài búi ở phía sau cổ, mặt mang ý cười, thanh âm ôn hòa, rất có khí chất, ôn hòa có lễ.
Bà nhìn Giản Nhất Lăng trước mặt, ánh mắt vừa tò mò lại vừa vui mừng.
Tiểu cô nương này lớn lên xác thật thật xinh đẹp, vóc dáng nho nhỏ, trên người mặc một cái áo sơ mi chiffon màu trắng, quần đùi màu đen, lộ ra hai cẳng chân vừa trắng vừa thẳng, xinh đẹp lại tinh xảo.
Vân lão thay Giản Nhất Lăng trả lời vấn đề này, "Vị này chính là tiểu bạn hữu của tôi, là một tiểu thiên tài trong giới y học, cùng tôi lại đây muốn nhìn xem tình huống của người bệnh."
Vừa nghe Vân lão nói là tiểu thiên tài giới y học, vợ của Tần Hoành Thuỵ liền nhịn không được mà khen ngợi.
"Có thể được Vân lão gọi thiên tài, vậy cũng thật không phải là thiên tài bình thường. Nhất định phi thường có thiên phú đi? Mong rằng về sau sẽ trở thành một vị thái sơn bắc đẩu trong giới y học giống như Vân lão vậy."
Một câu nói đem hai người đều khen.
Vân lão ý vị thâm trường mà cười cười.
Sau đó lại nói với Tần phu nhân chuyện lên lầu đi thăm Tần Hoành Thuỵ.
"Được Vân lão nhớ tới, ông ấy hiện giờ biết chính mình có thể làm phẫu thuật, tâm tình rất tốt, khí sắc so với mấy ngày trước cũng tốt hơn rất nhiều."