Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại

Chương 604



Giản Nhất Lăng đi theo mẹ mình Ôn Noãn cùng cậu đi đến một tòa nhà cổ kính khu Thâm Xứ ở kinh thành.

Một tòa nhà cổ ở ngõ nhỏ như vậy, chủ nhân của tòa nhà có thân phận bối cảnh cũng đều thập phần đặc thù.

Người của Giản gia nếu chính mình tự tới, có khi cửa nhà bọn họ còn không thể nào vào được.

Ôn gia ở phương diện này có chút chiêu số, cho nên hôm nay Ôn Noãn cùng Giản Nhất Lăng mới có thể đi vào.

Đương nhiên vốn dĩ cũng là do Ôn Trình mời em gái cùng cháu gái mình tới xem náo nhiệt.

Ôn Trình cười khanh khách mà nói với Ôn Noãn cùng Giản Nhất Lăng, "Trong chốc lát thích cái gì nói với anh, anh mua cho các em."

Ôn Trình đối với em gái cùng cháu gái, rất hào phóng, thực có thể bỏ ra được số tiền lớn.

Ôn Noãn nhìn thoáng qua Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược, "Anh cả, em không có cần gì, anh mua cho chị dâu cùng Nhược Nhược đi! Em nếu muốn mua cái gì, tiền của Thư Hình đều ở trong tay em."

Giản gia đại phòng ai quản tiền?

Tiền ở trong nhà Ôn Noãn quản.

Tiền công ty Giản Thư Hình quản.

Con trai con gái tiền của bọn họ chính bọn họ quản.

Nụ cười trên mặt Thái Thấm Nguyệt thật vất vả mới nặn ra tới.

Chồng của mình đối với em gái so với vợ con mình còn muốn săn sóc hơn, đối với cháu gái so con gái mình còn muốn hào phóng hơn, chuyện này sao có thể làm trong lòng bà có thể thống khoái được?

Tới nơi này rồi, ngoài cửa thoạt nhìn lác đác lưa thưa, không có mấy người.

Một tòa nhà cổ kính, trên cửa treo một tấm biển sơn đã bóc ra, mặt trên viết ba chữ Thái Ngưng Hiên.

Ở cửa có một ông cụ ăn mặc giản dị đang đứng, trong tay cầm một cái tẩu.

Ông cụ trước mắt cùng với tòa nhà thoạt nhìn đều cảm giác rất có niên đại, phảng phất là từ vài thập niên trước xuyên qua tới đây.

Ôn Trình tiến lên trước cùng người đó nói chuyện, "Cụ ơi, hôm nay bên trong diễn xướng bộ nào vậy? Là Định Quân Sơn hay là Bắt Phóng Tào?"

Ông cụ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Ôn Trình một cái, sau đó liền cúi đầu tiếp tục hút điếu thuốc.

"Định Quân Sơn." Ông cụ trả lời.

"Đi, chúng ta đi vào nghe giảng đi."

Ôn Trình liền làm cho Giản Nhất Lăng bọn họ cùng ông đi vào.

Phía sau cửa còn có mấy đại hán, bọn họ cũng không ngăn đón.

Vừa rồi Ôn Trình cùng ông cụ nói những lời này đó là tiếng lóng, nói đúng, có thể tiến vào, nói không đúng, liền vào không được.

Đi vào bên trong, như cũ là sự trang trí mang hơi thở cổ kính cổ điển tràn ngập tòa nhà.

Thật giống như xuyên qua thời cổ đại.

Nhưng cũng chỉ là ánh mắt đầu tiên nhìn giống thôi, trên thực tế nơi này tất cả đều là thiết bị hiện đại hóa, thiết bị theo dõi, cảm ứng hồng ngoại, cái gì cần có đều có.

Đi vào bên trong, liền có một nữ tử trẻ tuổi mặc trên người bộ sườn xám tới dẫn đường.

Nơi này cấu tạo rất giống trà lâu diễn kịch thời cổ.

Ở giữa có một cái sảnh lớn, vị trí phía bắc của sảnh lớn là một cái sân khấu kịch.

Lầu một là chỗ ngồi, lầu hai là một loạt ghế lô, mỗi cửa sổ của gian ghế lô đều hướng về vị trí sân khấu kịch.

Sau đó nữ tử mặc sườn xám đi vào ghế lô đã định sẵn.

Trong phòng có một cái bàn bát tiên, mấy cái ghế bành tràn ngập cảm giác niên đại.

Ôn Trình cười cùng bốn nữ nhân giải thích, "Trong chốc lát, trên sân khấu kia sẽ lấy ra tới thứ tốt, đồ vật ở nơi này, có thật có giả, muốn chọn đều phải dựa vào nhãn lực, giá cả có cao có thấp, người đánh cuộc rất lớn, số người đánh cuộc không thua gì đổ thạch."

Cùng hội đấu giá có chút giống, lại không hoàn toàn giống nhau.

Giá cả có thể sẽ thấp hơn các cuộc đấu giá lớn, nhưng không thể bảo đảm là chính phẩm.

Số người đánh cuộc càng cao.

Ngành đồ cổ nước có bao nhiêu sâu, Ôn gia là rất rõ ràng.

Ôn gia bởi vì gia học sâu xa, ở phương diện này đều có nghiên cứu, Ôn Trình trước mắt tới nay đều không có thất thủ qua.

Ôn Trình nhìn về phía Ôn Noãn, "Muội muội, hai ta hôm nay tới so bì."

Ôn Trình cùng Ôn Noãn từ nhỏ đã được trong nhà hun đúc, trong lĩnh vực giám định đồ cổ và tranh chữ, năng lực đều rất mạnh.