Địch Quân Thịnh nói xong, trực tiếp đem cửa sổ xe kéo lên, sau đó khởi động xe, trực tiếp lái khỏi bờ sông.
Diêu Mạt Bình nhìn xe Địch Quân Thịnh rời đi, bàn tay nắm chai nước không ngừng mà buộc chặt.
Sau đó cô lấy ra di động gọi vào một số điện thoại, "Ảnh chụp chụp được không? Vậy được, gửi cho Giản Nhất Lăng."
###
Giản Nhất Lăng nhận được mấy tấm ảnh từ một dãy số xa lạ.
Ảnh chụp là Địch Quân Thịnh cùng Diêu Mạt Bình, hai người ở bờ sông hóng gió.
Nhìn trên ảnh chụp, hai người khoảng cách rất gần, cử chỉ thực thân mật.
Giản Nhất Lăng không biết đây là cố ý dùng sai vị, từ góc độ quay chụp đặc thù có thể cho hai người nguyên bản cách một khoảng cách thoạt nhìn thực gần.
Giản Nhất Lăng ngơ ngác mà nhìn ảnh chụp một hồi lâu. Hôm nay Địch Quân Thịnh hành vi khác thường, không có nói cho cô đi nơi nào liền lái xe đi ra ngoài, sau đó anh ấy đi đến bờ sông, cùng Diêu Mạt Bình..
Giản Nhất Lăng không biết vì cái gì, cảm giác ngực thực không thoải mái.
Cô không cao hứng.
Bởi vì mấy tấm ảnh chụp này.
Cô cũng không biết vì cái gì, liền chỉ mấy tấm ảnh chụp không có căn bản thuyết minh cũng không nói ra được cái vấn đề gì như vậy sẽ làm cho không không thoải mái.
Giản Nhất Lăng buông di động, muốn đem lực chú ý quay lại công việc của mình.
Nhưng mà cô phát hiện chính mình thế nhưng không có cách nào đem lực chú ý tập trung đến công việc.
Trong đầu vẫn là không ngừng mà hiện ra tới mấy tấm ảnh chụp kia.
Địch Quân Thịnh hiện tại còn ở bờ sông sao?
Còn cùng Diêu Mạt Bình ở bên nhau sao?
Bọn họ cùng nhau ở bờ sông làm gì? Nói chuyện phiếm sao?
Nói chuyện gì mà muốn đi đến bờ sông nói như vậy?
Nói cái gì mà không thể nói cho cô biết?
Trong đầu Giản Nhất Lăng đột nhiên toát ra tới rất rất nhiều vấn đề.
Giản Nhất Lăng nghĩ muốn gọi điện thoại cho Địch Quân Thịnh, nhưng nghĩ nghĩ, lại giống như không đúng lắm, liền lại không có gọi.
Vẫn luôn chờ đến 10 giờ, Địch Quân Thịnh về tới trong nhà.
Thời gian này là dĩ vãng anh quy định Giản Nhất Lăng phải kết thúc công việc và trở về phòng để nghỉ ngơi, anh cho rằng hôm nay cũng không ngoại lệ.
Kết quả phát hiện Giản Nhất Lăng đang ngồi ở trong phòng khách.
Nhìn thấy anh trở về, Giản Nhất Lăng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, đôi mắt hồng hồng, lại không giống như là do thức đêm.
"Làm sao vậy?" Địch Quân Thịnh bước nhanh tiến lên, đi đến bên cạnh sô pha, ôn nhu hỏi. "Không biết." Giản Nhất Lăng cũng không biết vì cái gì.
"Không biết?" Địch Quân Thịnh phát hiện Giản Nhất Lăng ngữ khí cùng thần thái cùng bình thường thời điểm rõ ràng có bất đồng.
Ủy khuất ba ba, thật giống như vừa mới bị chuyện gì làm cho ủy khuất.
"Là ai khi dễ em?" Địch Quân Thịnh trong giọng nói lập tức nhiều tức giận.
"Anh." Giản Nhất Lăng nói.
"Anh? Anh khi dễ em?"
Chính là vì không khi dễ cô, anh mới hơn phân nửa đêm mà chạy đi ra ngoài.
Kết quả một hồi tới, liền bị cô lên án.
"Ân!"
"Anh nếu là khi dễ em, anh vừa rồi liền không.." Địch Quân Thịnh tầm mắt vừa chuyển, thấy được điện thoại di động Giản Nhất Lăng đặt ở trên bàn trà, trên màn hình di động hiển thị hình ảnh chính là anh cùng Diêu Mạt Bình gặp ở bờ sông.
Góc độ quay chụp thập phần chú ý, làm hai người trong ảnh thoạt nhìn cơ hồ đều muốn dán lên nhau. Địch Quân Thịnh sửng sốt một chút.
Trước mặc kệ mấy tấm ảnh chụp là ai chụp, ai gửi cho Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng hiện tại đang tức giận, đó là..
"Nhất Lăng, em đang tức giận, là bởi vì mấy tấm ảnh này sao?"
"Ân!"
"Em không thích anh cùng nữ nhân khác ở bên nhau?"
"Không thích."
Không thích.
Rõ ràng lại dứt khoát.
Địch Quân Thịnh ngơ ngẩn mà nhìn Giản Nhất Lăng, sau một lúc lâu, cười to.
Cười to, trong ánh mắt lại nhiều thêm một ít ướŧ áŧ.