Anh hôm nay cũng không có đi đâu, có thể làm chuyện xấu gì.
Giản Dật Thần thở dài lắc đầu, "Anh Vũ Mân, việc này anh làm, ai.."
Giản Dật Hành trầm mặc không nói, nhưng anh nhìn về phía Giản Vũ Mân với ánh mắt làm cho Giản Vũ Mân cảm thấy chính mình thật sự đã làm ra chuyện gì tội ác tày trời.
"Mày cái thằng hỗn tiểu tử, cút vào đây cho ta!"
Trong phòng truyền ra giọng nói của Giản lão gia tử lớn giống như tiếng chuông đánh.
Ngực Giản Vũ Mân căng thẳng, hỏa khí của lão gia tử này lớn không bình thường.
Anh đã thật lâu không có nghe thấy ông nội của anh phát giận lớn như vậy!
Giản Vũ Mân chần chờ mà đi vào phòng khách, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, anh giờ phút này đầu óc đều mờ mịt.
Trong phòng khách, Giản lão gia tử cùng Giản lão phu nhân đang ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt tức giận mà nhìn anh. "Ông nội, bà nội, con đây là phạm lỗi gì sao?" Giản Vũ Mân thật cẩn thận hỏi.
"Con cái thằng nhãi ranh!" Giản lão phu nhân tùy tay nắm cái gối ôm trên ghế sô pha ném tới Giản Vũ Mân.
Bị gối ôm ném trúng đầu Giản Vũ Mân càng thêm hồ đồ, "Ông nội, bà nội, hai người muốn nổi giận với con cũng nên trước tiên nói cho con biết con đã làm chuyện xấu gì đi?"
"Con còn không biết xấu hổ? Lão thái bà ta từ nhỏ đã dạy các con như thế nào? Đã dạy con gây họa cho con gái nhà người ta, dạy con không biết chịu trách nhiệm sao?"
Giản lão phu nhân tức giận đến nỗi lại cầm một cái gối ôm ném tới Giản Vũ Mân.
"Bà nội, con khi nào không chịu trách nhiệm? Con lần trước thích một cô gái, còn bị người ta cự tuyệt, người ta không muốn để con phụ trách đây này!"
Giản Vũ Mân chuyện khác không dám nói, nhưng mà trong chuyện gây họa cho con gái không chịu trách nhiệm, Giản Vũ Mân dám vỗ ngực bảo đảm chính mình không trải qua! Lúc này La Tú Ân từ trên lầu chạy xuống dưới, tới trước mặt Giản gia nhị lão giải thích.
"Giản lão tiên sinh, Giản lão phu nhân, không phải anh ấy có vấn đề, anh ấy không có không chịu trách nhiệm, là con cưỡng bách anh ấy.." La Tú Ân nhỏ giọng nói.
La Tú Ân sống này gần ba mươi năm, đây tuyệt đối là lần đầu tiên ở trước mặt người khác nói chuyện yếu ớt như vậy.
"Nói bậy!" Giản Vũ Mân nóng nảy, "Cái gì em cưỡng bách tôi, là tôi chủ động!"
Con mẹ nó, nói anh là bị cưỡng bách, kia anh không phải là thật mất mặt sao?
"Không phải, chuyện này là tôi không tốt.." La Tú Ân ngoan ngoãn nhận sai.
Đối với thần tượng của mình làm ra loại chuyện này, La Tú Ân tự giác thực thấy tội lỗi.
"Vô nghĩa, chuyện ngươi tình ta nguyện, thì ai sai rồi?" Khuôn mặt Giản Vũ Mân ngưng trọng, mạc danh mà phát cáu. Tuy rằng không biết chuyện hôm nay nay như thế nào, nhưng mà ở trong chuyện nam nữ hoan ái, Giản Vũ Mân kiên quyết không thừa nhận mình ở thế hạ phong, việc này còn liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của người đàn ông.
Trong phòng khách Giản gia, mọi người đều nhìn đến ngây người.
Nhà người khác nếu xảy ra loại chuyện này thì lẫn nhau trốn tránh trách nhiệm, Giản Vũ Mân cùng La Tú Ân là cùng nhau nhận trách nhiệm.
La Tú Ân còn đang vì Giản Vũ Mân giải thích cùng giải vây, "Buổi tối đó Vũ ca uống nhiều quá."
"Đàn ông say rượu loạn tính trên lý luận là không hề tồn tại." Giản Nhất Lăng nói, "Căn cứ kết quả thực nghiệm, dưới tình huống người đàn ông uống say cũng giống như bọt biển không có cách nào.."
Nói một nửa, một bàn tay to bưng kín miệng Giản Nhất Lăng, ngăn cản không cho cô tiếp tục nói tiếp. Địch Quân Thịnh ở bên tai Giản Nhất Lăng nhỏ giọng nói, "Ngoan, chúng ta đổi cái trường hợp lại phổ cập loại y học tri thức này nhé."
"..."
Tuy rằng không rất rõ ràng vì cái gì không thể nói.
Giản lão phu nhân đi đến trước mặt La Tú Ân, lôi kéo tay La Tú Ân, thân mật mà nói với cô, "La tiểu thư a, thằng nhãi ranh nhà ta có chỗ nào không tốt cô cứ việc nói ra, chúng ta sẽ bắt nó sửa."