Xe lăn của anh ta là sản phẩm định chế có công nghệ cao, được trang bị công năng lên xuống cầu thang.
Tuy rằng như thế, anh ta vẫn cần một người chuyên chúc để chiếu cố cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của anh ta.
Mà anh ta phi thường không thích có người tới gần, không muốn bị người khác xem mình là phế vật mà chiếu cố.
Ôn Nhược ở trong phòng, cô ta đang nằm ở trên giường, chăn che qua đầu.
Căn phòng bị bức màn che kín, trong phòng một mảnh tối đen.
Ôn gia nhị lão sau khi tiến vào, mới đem bức màn mở ra.
Nhìn thấy khuôn mặt Ôn Nhược tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng không hề tức giận, nhị lão đau lòng không thôi.
"Nhược Nhược a, con như vậy làm trong lòng ông bà nội như bị cắt thịt a!"
Ôn lão phu nhân nhìn cháu gái như vậy, đôi mắt lập tức liền đỏ. "Bà nội.." Ôn Nhược rúc vào trong lòng lão phu nhân nhỏ giọng khóc nức nở lên.
"Nhược Nhược của ta.." Nước mắt Ôn lão phu nhân cũng ngăn không được.
"Bà nội, con biết con sai rồi, vì cái gì anh họ cùng cô không chịu tha thứ cho con.."
Ôn Nhược khóc đến thương tâm, khóc đến làm cho người ta đau lòng.
"Nhược Nhược con đừng khóc, con lại khóc nữa thì bà nội cũng muốn rớt nước mắt theo."
"Bà nội, về sau con làm sao bây giờ a.. Con không có mặt mũi gặp người."
"Nói bừa, chỉ cần con biết hối cải để làm người mới, nhất định có thể chứng minh chính mình, sẽ không có người xem thường con!"
Ôn lão phu nhân ôm Ôn Nhược khóc một hồi lâu.
Ôn Ngôn ở cửa, lạnh nhạt mà nhìn một đoàn người khóc ở trong phòng.
Dường như người ở trong phòng cùng anh ta không có quan hệ gì.
Từ sau khi tai nạn xe cộ qua đi, anh ta tựa như thay đổi thành một người, đối với chuyện gì cũng đều không để bụng, giống như đã không có hỉ nộ ai nhạc. Ôn lão gia tử cùng ôn lão phu nhân an ủi Ôn Nhược một hồi lâu, mới rời khỏi phòng Ôn Nhược.
Ôn lão phu nhân bằng vào quan hệ nhân mạch trong vòng của mình năm đó, tận lực khả năng mà giúp đỡ cháu gái mình bình ổn sự ảnh hưởng của việc gian lận kia mang lại cho cô ta.
Nhưng cũng chỉ có thể là vãn hồi mà thôi, muốn hoàn toàn không ảnh hưởng là điều không có khả năng.
###
Giản Nhất Lăng nhận được điện thoại của Ôn Noãn.
"Tiểu Lăng, ông bà ngoại con vừa tới kinh thành, hiện tại đang ở nhà cậu cả, bọn họ gọi điện thoại tới muốn mẹ mang con đi qua một chuyến."
Giọng nói Ôn Noãn nghe có chút chần chờ.
Đối với chuyện muốn mang Giản Nhất Lăng đi hay không, bà tựa hồ không thể xác định được.
"Đã biết." Giản Nhất Lăng trả lời rất kiên quyết, không có gì chần chờ. Giản Nhất Lăng chuẩn bị cúp điện thoại, Ôn Noãn lại vội nói.
"Cái kia, Tiểu Lăng, con đừng lo lắng, có chuyện gì, mẹ sẽ xử lý."
"Ân."
Giản Nhất Lăng phản ứng thực bình đạm.
"Tiểu Lăng.." Trong giọng nói của Ôn Noãn lộ ra lo lắng.
"Không có việc gì nói nữa thì con cúp máy." Giản Nhất Lăng không am hiểu cùng người khác nói chuyện phiếm, càng thêm không am hiểu cùng Ôn Noãn nói chuyện phiếm.
"Được, vậy con chú ý thân thể, mấy ngày gần đây, không nên để bị cảm."
Ôn Noãn nắm chặt thời gian nói vài câu nói quan tâm.
"Ân."
Cắt đứt điện thoại, Địch Quân Thịnh ở bên cạnh nói, "Anh cùng đi với em."
"Không có việc gì, em sẽ không chịu ủy khuất."
Ôn gia lão thái gia cùng lão phu nhân lại không phải sài lang hổ báo gì, không có gì đáng sợ.
Địch Quân Thịnh, "Em sẽ không chịu ủy khuất cùng anh lý giải em sẽ không chịu ủy khuất là hai chuyện khác nhau." "Ân?"
"Có phải bọn họ nói em vài câu em cũng không để ở trong lòng hay không?"
"Ân."
Liền biết sẽ như vậy.
"Cho nên không được, anh phải đi cùng với em."
"Không có việc gì."
"Anh đi cùng với em cũng không có việc gì."
"Em chính mình tự đi." Giản Nhất Lăng kiên trì chính mình đi.
Cô không thể quá ỷ lại vào anh.
Địch Quân Thịnh chỉ có thể thuận theo Giản Nhất Lăng, "Vậy được, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh."