Cô gái nhỏ mặc váy nhỏ có đai đeo, mang chiếc nón nhỏ che nắng.
Trước mặt cô bé là người giúp việc ở Ôn gia.
Mọi người không dám chọc vị tiểu cô nương này, sợ là tiểu cô nương khóc.
"Lăng tiểu thư, cô ở dưới chờ, chúng tôi đi lên hái cho cô được không?"
"Đúng đúng đúng, Lăng tiểu thư, chúng tôi giúp cô hái."
"Không muốn không muốn không cần!" Giản Nhất Lăng đầu lắc như cái trống, "Lăng Lăng muốn chính mình hái!"
Nói xong, liền tự mình bò lên cây.
Tay nhỏ chân nhỏ, làm cho một nhóm người giúp việc hãi hùng khϊếp vía.
Chỉ chốc lát sau liền bò tới trên cây rồi, đứng ở trên cành cây, tiểu cô nương cười "Khanh khách", "Xem đi, Lăng Lăng thật lợi hại đi!"
Sau đó duỗi tay hái dương mai mà mình tâm tâm niệm niệm.
Một trái lại một trái. Tay nhỏ quá nhỏ, cầm không được hai ba trái.
Hái dương mai thật nghiêm túc, nhất thời không chú ý, dưới chân dẫm vào không khí.
Tiểu cô nương từ trên cây té xuống.
"..."
Đau đớn trong dự đoán không có xuất hiện, cô bé ngã lên thân thể êm ái của một người.
Giản Nhất Lăng ngơ ngác mà xoay người, phát hiện mình đè lên người anh họ Ôn Ngôn.
Ở trong nháy mắt Giản Nhất Lăng rơi xuống, Ôn Ngôn đã xông tới tiếp được cô bé.
Thiếu niên mười hai tuổi, không có bao lớn sức lực, tiếp được Giản Nhất Lăng, đồng thời cũng làm chính mình ngã ở trên mặt đất.
Hai người ngã trên mặt đất, Giản Nhất Lăng được Ôn Ngôn bảo hộ thật tốt, không bị sao cả.
Mà chính anh lại nặng nề mà ngã ở trên mặt đất.
"Anh Ôn Ngôn.." Giản Nhất Lăng bị dọa, phản ứng ngốc ngốc.
"Em không sao chứ?" Ôn Ngôn ôn nhu hỏi. "Không có việc gì.."
"Có chỗ nào bị đau hay không?"
"Không có.."
"Không có việc gì liền tốt rồi." Ôn Ngôn hiền hòa cười với Giản Nhất Lăng.
Bác sĩ gia đình của Ôn gia vội vàng chạy tới.
Sau khi kiểm tra cho Giản Nhất Lăng, xác định Giản Nhất Lăng không có việc gì, nhưng mà Ôn Ngôn liền không có may mắn như vậy, cánh tay anh ấy bị gãy xương.
Nghe thấy Ôn Ngôn bị như vậy, Giản Nhất Lăng bị dọa đến đột nhiên khóc lớn.
"Như thế nào khóc?" Ôn Ngôn hỏi.
"Tay anh Ôn Ngôn gãy, em, em, em đem tay anh Ôn Ngôn làm gãy.."
Giản Nhất Lăng khóc thật sự lớn.
Cô bé nho nhỏ ý thức được là mình đã hại tay Ôn Ngôn bị gãy.
"Không có việc gì, nó sẽ tự mình tốt hơn." Ôn Ngôn cùng Giản Nhất Lăng giải thích.
"Rất đau đúng hay không? Lăng Lăng hại anh làm anh rất đau đúng hay không?"
"Không có việc gì." Ôn Ngôn dùng bàn tay không bị thương nhẹ nhàng sờ đầu Giản Nhất Lăng, ý đồ trấn an cô bé. "Là Lăng Lăng không tốt, là Lăng Lăng không tốt, Lăng Lăng không nên leo cây.."
Cô gái nhỏ năm tuổi đã biết áy náy.
Ôn Ngôn gãy xương, Giản Nhất Lăng khóc đến dừng không được.
Ôn Noãn là mẹ cô bé cũng đều dụ dỗ không được, chỉ có thể gọi điện thoại cho Giản Duẫn Mạch.
Giản Duẫn Mạch suốt đêm chạy tới, lúc đến nơi đã nửa đêm.
Giản Nhất Lăng khóc thật lâu.
Nhìn thấy Giản Duẫn Mạch đến, Giản Nhất Lăng ôm chặt anh, "Anh hai, Lăng Lăng làm chuyện xấu, Lăng Lăng không ngoan.."
Giản Nhất Lăng ghé vào trên vai Giản Duẫn Mạch, tiếp tục khóc.
Giản Duẫn Mạch nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng tiểu nha đầu, nhỏ giọng an ủi.
"Lăng Lăng làm sai, chỉ là khóc vô dụng a, chúng ta phải nhớ kỹ lần sai lầm này, lần sau không được như vậy nữa, về sau không thể lại không ngoan một mình một người đi leo cây." "Ân, Lăng Lăng không đi, Lăng Lăng không bao giờ leo cây.."
"Vậy Lăng Lăng đừng khóc được không?"
"Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà Lăng Lăng, đem, đem tay anh Ôn Ngôn làm gãy.."
"Vậy Lăng Lăng phải đến xin lỗi anh Ôn Ngôn, phải chăm sóc anh Ôn Ngôn bị thương thật tốt."