Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 107: Bức Bách




Sắc mặt Lâm Nguyệt sầm xuống, với lão già chán nản không tức giận là giả, nhưng đối phương nói đúng, mua bán thì nhìn vào sức nặng của tiền, đối phương vẫn chưa nhận linh thạch, đúng là đồ vẫn chưa phải là của nàng, làm loạn lên tối đa cũng chỉ nói đối phương chẳng giữ lời mà thôi!
Đương nhiên, những lời kia, Lâm Nguyệt sẽ không nói, cũng không muốn nói, với loại tu sĩ hám lợi tới cỡ này mà nói, hai từ giữ tín chỉ là chuyện cười mà thôi!
Lão già chán nản làm to chuyện cũng là bình thường, chưa nói tới Diệp Khuynh Tuyết có ký hiệu là đệ tử nội môn côn Lôn sáng ngời kia, mà coi như vì kiếm thêm nhiều linh thạch chút, đối phương cũng chỉ đành làm thế.

“Thế nào? Tiên tử không nói gì được rồi chứ? Nếu đã vậy, những thứ này đã có thể thuộc về ta rồi!” Thấy Lâm Nguyệt không lên tiếng, Diệp Khuynh Tuyết cười giễu cợt một cái, ngầm nhìn về cây khô trong tay Lâm Nguyệt, nói, “Tiên tử có phải nên mang đồ trả lại cho ta rồi không nhỉ?”
“Nếu ngươi đã trả giá cao thì được, tiên tử có phải đã quá vội không ấy nhỉ?” Thần sắc Lâm Nguyệt lạnh nhạt, hoàn toàn chẳng thấy vẻ khiêu khích của Diệp Khuynh Tuyết, nói một câu nhàn nhạt trả lại.
“Được lắm, xem ra Tiên tử vẫn chưa từ bỏ ý định đâu nhỉ!” Diệp Khuynh Tuyết cười lạnh lẽo, song lại nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, môi đỏ mọng nở nụ cười quyến rũ, nói dịu dàng với nam tử bên cạnh, “Tư Mặc ca ca, muội rất thích thứ trên tay nàng ấy, ca có thể giúp muội lấy được không?”
Nhìn khóe môi cười khẽ mê người của Diệp Khuynh Tuyết, lại nhìn nữ tu tầm thường kia, đôi mắt nam tử áo đen chợt lóe lên cười bảo, “Nếu Khuynh Tuyết đã thích, dĩ nhiên bổn tọa sẽ giúp nàng lấy được”
Tư Mặc ư? Người này rõ ràng là thiếu chủ Ma cung Tư Mặc Ly đây mà|!
Trong lòng Lâm Nguyệt cả kinh, sắc mặt cũng không khá hơn cho lắm. Tên Tư Mặc Ly này là nam phụ trong truyện, cũng là một nam nhân bá đạo nhất thích Diệp Khuynh Tuyết, một kẻ công kích ác độc đầy tâm kế, cực khó đối phó.

Hai kẻ kia, thế mà đã gặp nhau, lại còn ở trong thành La Châu nữa.
Lông mày đen của Lâm Nguyệt chau lại, nàng vẫn nhớ trong truyện không nói tới chuyện Diệp Khuynh Tuyết biết Tư Mặc Ly, hai người ở trong truyện hẳn là phải ở trong tiểu mật cảnh hoàng Thiên mới biết nhau mới đúng, hiện tại tiểu mật cảnh Hoàng Thiên vẫn chưa mở, sao Diệp Khuynh Tuyết đã sớm biết Tư Mặc Ly rồi nhỉ?
Chưa đợi Lâm Nguyệt suy nghĩ xong, Tư Mặc Ly đã chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Nguyệt, nhìn xuống nàng, nói giọng cực lạnh, “Bổn tọa đưa linh thạch cho ngươi, mau thả thứ trong tay ra”
Giọng rất nhạt, mang theo vẻ khinh miệt và khinh bỉ, tựa như Lâm Nguyệt chỉ là con kiến hôi trong mắt hắn vậy.
Khóe môi Diệp Khuynh Tuyết lại cười lạnh đầy quyến rũ. Mắt Lâm Nguyệt lóe sáng từng chút rồi chìm xuống, thêm mấy phần lạnh lẽo. Đây là bức bách ngang nhiên!
Tư Mặc Ly không hổ là thiếu chủ Ma Cung, đủ bá đạo, đủ càn rỡ! Đưa linh thạch ư? Ý là Lâm Nguyệt nàng trong mắt hắn chỉ đáng ngang với linh thạch, hơn nữ khối linh thạch này là đối phương bố thí cho nàng sao!

Vốn thứ Vạn Tử Hoa này Lâm Nguyệt cũng không nhất định phải lấy cho bằng được, lúc Diệp Khuynh Tuyết xuất hiện nàng cũng biết đối phương đã nhìn trúng Vạn Tử hoa này, dù nàng rất muốn cướp cơ duyên này đi, nhưng nếu đối phương đã xuất hiện, nàng cũng nên bỏ qua thôi. Dù sao Vạn Tử Hoa với nàng mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, trong nhẫn không gian của nàng còn có rất nhiều, rất nhiều thứ linh thảo vạn năm này.
Song đối phương làm vậy, lại khiến nàng tức giận vô cùng. Trong lòng Lâm Nguyệt càng phẫn nộ nhưng biểu hiện bên ngoài lại rất tỉnh táo, nàng ngước mắt lên, ánh mắt trong veo lạnh lùng nhìn Tư Mặc Ly nói châm chọc, “Các hạ ra tay thật hào phóng, ngang ngược quá nhỉ! Người không biết còn tưởng toàn bộ thành La Châu này là của các hạ đó chứ!”
Lời Lâm Nguyệt nói đầy mỉa mai chẳng che dấu chút nào, nói rõ chỉ trích hành vi cường đạo của đối phương.