Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 130: Lấn Hiếp Người




“Diệp Khuynh Tuyết, ngươi thua rồi!”
Gió lốc dần tản đi, cảnh tượng trên lôi đài xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người, giọng Lâm Nguyệt trong trẻo lạnh lùng êm tai vang vọng khắp cả quảng trường, ai ai cũng đều nghe được rất rõ ràng rành mạch.
Vạn ánh mắt nhìn thẳng lên hai thiếu nữ toàn thân dính máu, nói chính xác ra là, nhìn thẳng vào loan đao Lâm Nguyệt gác lên cổ Diệp Khuynh Tuyết.
Sắc mặt Lâm Nguyệt trắng bệch, nhưng vẻ mặt thì bình tĩnh, nhìn Lâm Nguyệt với ánh mắt không chớp, phảng phất như câu nói ấy không phải là nàng nói ra bình thường vậy.
Thua sao?
Hai tròng mắt Diệp Khuynh Tuyết vô thần, dường như không nghe thấy lời Lâm Nguyệt nói, thân thể nàng ta cứng ngắc, môi trắng bệch mấp máy dọa người, cứ như muốn nói gì đó nhưng mãi chẳng nói được một câu.
“Tỉ thí số 3 trên lôi đài kết thúc, đệ tử ngoại môn Lâm Nguyệt thắng!” Trọng tài trưởng lão phục hồi tinh thần vội vàng tuyên bố.
“Phốc!”
Thanh âm cứng rắn đi xuống, Diệp Khuynh Tuyết phun mạnh ngụm máu tươi, lập tức nóng giận công tâm, khuôn mặt hết trắng lại đỏ, đỏ rồi lại xanh, cuối cùng trắng bệch.
Nàng thua rồi…
Vẻ mặt Diệp Khuynh Tuyết dữ tợn, hai tròng mắt như sắp nứt ra nhìn thẳng lâm Nguyệt, trong đầu trống rỗng. Nàng ta thu rồi, điều này sao có thể chứ?
Sao nàng ta lại thua được chứ? Sao nàng ta lại có thể thua Lâm nguyệt được chứ! Không, không thể nào, đây tuyệt đối không phải là thật, không phải thế!
Lâm Nguyệt tay cầm Hương lưỡi đao run lên khe khẽ, nàng đã suy yếu tới cực độc, gần như không cầm nổi Hương lưỡi đao nữa.
Không ai biết nàng bị thương nặng tới mức nào, cố cưỡng chế sử dụng phấn cảnh và Vạn Vũ Băng châm, linh lực trong cơ thể nàng sớm đã khô cạn, mà ngưng tụ một tý ra ngàn miếng Vạn Vũ Băng châm, thần trí nàng gần như bị tiêu hao sạch sẽ, hiện tại chẳng những kinh mạch toàn thân đau xé từng đợt, trong thức hải như bị kim châm vậy, đau tới mức khó chịu, nếu không phải nàng có ý chí kiên định thì nàng đã sớm không chống đỡ nổi nữa rồi.
Hay nói cách khác, nếu Diệp Khuynh Tuyết không phải trước tiên bị hương độc hút vào trong phấn cảnh, sau đó lại bị độc châm đánh trúng, do trúng độc khiến toàn thân cứng ngắc không cách nào nhúc nhích nổi thì hiện tại người chết là nàng rồi.
Đánh canh bạc này, nàng đánh cược thắng, dù thắng thật thảm thiết, trả giá quá cao, nhưng nàng vẫn thắng không phải sao?
Nàng thắng, nàng đã thay đổi hẳn nội dung vở kịch rồi, đem dẫm nát nữ chính Diệp Khuynh Tuyết xuống dưới chân. Nàng chỉ tiếc là, nàng bị thương quá nặng, chẳng cách nào nhân cơ hội giết chết Diệp Khuynh Tuyết, chẳng qua ý nghĩ này nàng chỉ muốn một tí rồi buông tha.
Trong lòng nàng biết rõ, Diệp Khuynh Tuyết sẽ không dễ dàng chết, bởi vì nàng ta là nữ chính, là đứa con được thiên đạo sủng, thiên đạo không cho phép thế giới này giết chết nhân vật chính.
Thân hình run rẩy, Lâm Nguyệt ngay sau khi trọng tài trưởng lão tuyên bố kết quả, không cam lòng thu lại loan đao, sau đó cố gắng chống lại thân thể thương nặng, bước từng bước lảo đảo đi xuống lôi đài.
Ánh mắt toàn người đều không tự chủ được nhìn thẳng vào bóng dáng thiếu nữ mảnh mai yếu ớt kia, bóng dáng mảnh khản ấy giờ phút này trong mắt chúng tu, chợt trở nên cao lớn hơn.

Sau lưng, Diệp Khuynh Tuyết kinh ngạc nhịn theo bóng Lâm Nguyệt, dường như còn chưa lấy lại tinh thần, nhưng có người chú ý không, cặp tay dính máu tươi của nàng ta khẽ động, đôi mắt như vô thần xen lẫn điên cuồng, còn có tám phần oán độc.
“Diệp Khuynh Tuyết, ngươi điên rồi, ngươi hiện tại giết nàng, ngươi chính mình cũng chạy không thoát đâu!” Có thể cảm giác được dị động duy nhất của Diệp Khuynh Tuyết chỉ có hồn lão ẩn sâu trong không gian hỗn độn, lão bắt gặp Diệp Khuynh Tuyết suy tàn sau trận tỉ thí, giờ lại muốn đánh lén, liền nhịn không được mới mở miệng ngăn cản.
“Không, nó nhất định phải chết, phải chết!” Ánh mắt Diệp Khuynh Tuyết càng ngày càng điên cuồng, sát khí trong người càng ngày càng đậm. Tại sao nàng ta lại thua Lâm Nguyệt chứ? Nàng ta có thể thua bất cứ kẻ nào, nhưng tuyệt đối không thể thua Lâm nguyệt được.
Trận tỉ thí đã kết thúc thì sao? Là nữ nhân hèn hak vô sỉ đó lén hạ độc, vì sao nàng ta không thể giết nó chứ?
Nàng ta không sai, là Lâm Nguyệt ám toán nàng ta trước, nếu như không phải nàng vô sỉ ngầm độc, nàng ta vốn không thua, nàng ta là nữ xuyên không, ở thế giới này nàng ta mới là nhân vật chính, nàng ta sao lại thua nữ nhân kia được chứ?
Lâm Nguyệt, phải chết!
Biển ý thức và thân thể đều đau đớn, khiến Lâm Nguyệt giờ phút này ý thức hơi hỗn loạn, hiện tại nàng đã không tự lo được thân mình rồi, từng đợt cảm giác hoa mắt cứ ập tới, nàng gần như không ngăn nổi nữa, nếu không phải trên người cơn đau đớn kịch liệt kia đang nhắc nhở nàng đừng có ngã xuống, giờ phút này nàng đã hôn mê mất rồi.
Vì thế nàng vốn không để ý tới Diệp Khuynh Tuyết ở sau lưng khác thường, lại càng không biết, Diệp Khuynh Tuyết dưới sự giúp đỡ của hồn lão, thân thể vốn đang cứng nhắc đã nhanh chóng khôi phục hành động.
Dưới lôi đài đột nhiên vang lên trận kinh hô, Lâm Nguyệt trong ánh mắt mê man mơ hồ đi xuống nhìn lại, nàng thấy cách đó không xa có Diệp Phàm trên mặt ngập tràn lo lắng đang chạy về phía nàng, ngoài Diệp phàm ra nàng còn mơ hồ thấy An Tử Dạ và Tư Duẫn, bọn họ như đang kêu lên gì đó, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ…
Họ đây sao thế? Đang định nhắc nhở nàng cái gì sao? Nhắc nhở nàng cái gì nhỉ? Chẳng lẽ là nhắc nàng gặp nguy hiểm ư?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lâm nguyệt ý thức vốn đã mơ hồ trở nên rõ ràng hơn, nàng cứng ngắc thân thể, máy móc nghiêng mặt qua, lại trông thấy màu xám tro tàn từ trên người Diệp Khuynh Tuyết bắn ra, sau đó hướng thẳng táp về về nàng!
Diệp Khuynh Tuyết đánh lén!
Nàng vô thức định tránh, nhưng thân thể nặng nề lại như cứng ngắc vậy, vốn không cách nào di động được. SÁt khí dày đặc ập vào mặt, khóe môi Lâm Nguyệt từ từ cong lên vui vẻ khổ sở.
Quả nhiên nội dung vở kịch không đơn giản muốn thay đổi là đổi, nàng thắng Diệp Khuynh Tuyết, thay đổi vận mệnh của mình, thay đổi nội dung vở kịch trong truyện, chẳng khác nào nghịch thiên cải mệnh, thiên đạo sao chịu đơn giản tha cho nàng chứ?
Vì thế mới nói, nữ phụ quả nhiên không hổ là nữ phụ đó sao? Nàng sửa lại nội dung vở kịch, đổi lại là bị trừng phạt hoặc bị gạt bỏ ư?
Không cam lòng, nàng thật sự không cam lòng vô cùng, nhưng không cam lòng thì sao nào? Hiện tại nàng chẳng còn sức phản kích nữa, dưới một kích này của Diệp Khuynh Tuyết, cả người nàng vốn thương nặng, vốn không cách nào tránh được, kết cục duy nhất chính là chết.
Ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, ý thức cũng gần như biến mất, Lâm nguyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại. mà thôi, nàng ngàn tính vạn tính, hao hết tâm tư, cuối cùng vẫn không sánh được với ông trời…
TRên mặt dữ tợn của Diệp Khuynh Tuyết lộ ra đắc ý điên cuồng cười lạnh, nàng ta mở to hai mắt đỏ như máu, nàng ta phải tận mắt nhìn thấy Lâm Nguyệt đầu và thân hai nơi, tận mắt thấy Lâm Nguyệt chết!
Nhưng sau một khắc, nụ cười trên mặt Diệp Khuynh Tuyết ngưng lại! Đang lúc quầng sáng trắng mờ ảo sắp tập kích tới Lâm Nguyệt, một bóng màu trắng trong nháy mắt xuất hiện, tay vung lên gạt công kích của nàng ta thành vô hình, đồng thời một tay đã đỡ lấy Lâm nguyệt hôn mê, sau một loạt động tác xoay người này, người đó mới lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, rồi thân ảnh chợt lóe, mang theo Lâm Nguyệt rời khỏi lôi đài.
Cái nhìn ấy, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương và sự chán ghét không nói ra được. Diệp Khuynh Tuyết cứng đờ người. Ánh mắt như thế, sao hắn có thể dùng ánh mắt như thế nhìn nàng ta chứ?
Con tim, như bị một vật gì đó đâm vào, đột nhiên Diệp Khuynh Tuyết cảm thấy đau dữ dội, cứ như có vật gì đó bị mất đi vậy, người đó, người đó nàng không hiểu sao thấy người đó không nên nhìn nàng ta như thế, ánh mắt hắn nên hẳn là nhìn, hẳn là nhìn…
Hẳn là cái gì nhỉ? Hẳn là dịu dàng sủng ái, chứ không phải chán ghét! Nhưng mà tại sao nàng ta lại có ý nghĩ ấy nhỉ? Người đó rõ ràng là chẳng có quan hệ gì với nàng ta mà…
Diệp Khuynh Tuyết giãy dụa đứng lên, ánh mắt mê man lúc chạm phải vô số ánh mắt khó tin, khinh bỉ kinh ngạc dưới lôi đài, trong lòng giật mình cuối cùng tỉnh táo lại.
Người đã tỉnh, nhưng hận ý sâu trong lòng với Lâm Nguyệt càng dâng cao! Nỗi oán hận điên cuồng kia, khiến cho nàng ta không cách nào đè nén lại được, đâm vào trong lòng nàng ta ngàn lỗ vêt thương, máu tươi đầm đìa!
Lâm Nguyệt! Lâm Nguyệt!
Vẻ mặt Diệp Khuynh tuyết chết lặng bước từng bước xuống lôi đài, oán hận càng sôi trào quằn quại trong lòng, đang cắn nuốt trái tim nàng ta, khiến nàng ta gần như điên cuồng lên.
“Diệp Khuynh Tuyết, không thể tưởng nổi ngươi cũng có ngày hôm nay, thật sự là báo ứng, ha ha!”
Diệp Khuynh Tuyết ngẩng đầu, chứng kiến sắc mặt trắng bệch của Diệp Chân Chân đang dùng ánh mắt giễu cợt khinh thường nhìn nàng ta.
Hai tay nắm chặt lại, Diệp Khuynh Tuyết hít sâu một hơi, miễn cưỡng ép lộ ra nụ cười cứng ngắc, “Lời tỷ tỷ nói có ý gì? Chẳng lẽ tỷ tỷ hận ta ư?’
“Hận ngươi hả? Tại sao ta phải hận ngươi chứ?”
Diệp Chân Chân cười lạnh, nữ nhân này quả nhiên dối trá, đều đến mức này rồi, còn muốn diễn trò, đáng tiếc, hiện tại muốn mê hoặc người ta đã chậm rồi, vừa rồi trên lôi đài, mọi người đã sớm nhìn thấy bộ mặt ghê tởm kia rất rõ ràng!
“Muội muội bị thương, còn không nhanh đi chữa thương đi, chẳng may xảy ra chuyện gì tỷ tỷ ta cũng không đảm đương nổi tội danh mưu hại muội muội đâu!”
“Tỷ tỷ…” Sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết tái nhợt, thân thể mềm mại lảo đảo sắp ngã.
“Diệp Khuynh Tuyết, ngươi lại định giở trò gì hả?” Diệp Chân Chân lạnh lùng nhìn diệp Khuynh Tuyế, trong lòng thấy sảng khoái, nữ nhân này thật đáng đời, tiếc là Lâm Nguyệt không giết nàng ta, nếu nàng ta chết thật tốt quá..
“Tuyết tiên tử, nàng không sao chứ?”
Lúc này một câu ân cần mang đầy yêu thương truyền đến, Long Ngạo Thiên chẳng biết từ lúc nào đã tới, đang lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Khuynh Tuyết.
“Ta, ta không sao…” Diệp Khuynh Tuyết thấy Long Ngạo Thiên, trong mắt lóe lên dị quang, lập tức suy yếu nói ra.
“Diệp Chân Chân, ngươi làm tỷ tỷ sao lại ác độc thế chứ? Tuyết tiên tử đã bị thương, ngươi không quan tâm nàng ấy thì thôi đi, còn kích thích nàng ấy nữa hả/” Long ngạo Thiên phẫn nộ nhịn Diệp Chân Chân, chẳng chút nghĩ ngợi, mở miệng chất vấn thẳng.
‘Long Ngạo Thiên, ngươi quản nhiều quá đó!”
Bị Long Ngạo Thiên chỉ trích một trận, Diệp Chân Chân tức giận hộc máu, nàng ta ác độc ư? Nàng ta ác độc sao bằng Diệp Khuynh Tuyết chứ? Diệp Chân Chân nàng ta có ác cũng chỉ với người ngoài, còn người nhà của mình, dù cho nàng ta không thích cũng không ra tay hạ độc thủ!

Diệp Khuynh Tuyết thì sao? Diệp Gia nuôi dưỡng nàng ta, tống nàng ta tới côn Lôn tu luyện, nhưng nàng ta báo đáp Diệp gia thế nào? Nàng ta giết đệ tử Diệp Gia, những người đó có liên quan máu mủ tình thâm với nàng ta đó! Con này cả mẫu thân ruột của mình cũng chẳng thèm quan tâm, lòng dạ ác độc của nàng ta còn độc gấp vạn lần nữa!
“Ngươi!” Long Ngạo Thiên bị tức tới mức mặt đỏ lên, hắn phẫn nộ nhìn Diệp Chân Chân, “Quả thật chẳng nói lỳ gì! Tuyết tiên tử có tỷ tỷ như ngươi vậy, thật sự là bất hạnh lớn nhất đó!”
“Đừng nói nữa, Long sư huynh, đừng quản chuyện tỷ tỷ nữa, là muội sai, hôm qua muội không nên ra tay đả thương tỷ tỷ…” Vẻ mặt Diệp Khuynh Tuyết bi thương giải thích.
“Tuyết tiên tử, nàng không sai, là nàng ta đả thương nàng trước!” Long ngạo Thiên thấy khuôn mặt nhỏ của Diệp Khuynh Tuyết tái nhợt chẳng có chút máu, lập tức lòng yêu thương vô bờ, hắn vươn tay đỡ nhẹ lấy nàng, nói dịu dàng, “nàng bị thương, để ta đưa nàng về trước, sau này đừng có ngốc bị người ta bắt nạt nữa. Có là người thân của nàng cũng không được”
“Vâng, cám ơn sư huynh…”
Toàn thân Diệp Khuynh Tuyết vô lực tựa vào người Long Ngạo Thiên, được Long Ngạo Thiên ôn nhu che chở, đi xa dần.
Diệp Chân Chân mắt lạnh nhìn theo đôi nam nữ đi xa kia, trên mặt càng phát ra cười lạnh. Diệp Khuynh Tuyết, ngươi đợi đó, một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
***
Năm ngày sau. Ngày đó Lâm Nguyệt bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã qua một ngày. Nàng lúc tỉnh lại, thì tự mình đứng ở trong phòng đá của mình, nhìn truyền âm phù trong tay do Diệp Phàm truyền tới trong lúc nàng hôn mê, suy nghĩ xuất thần.
Trong truyền âm phù Diệp Phàm có nói lại toàn bộ chuyện xảy ra trong năm ngày cho nàng nghe. Làm cách nào nàng cũng không nghĩ ra kết quả,. Cũng là kết quả nàng không muốn nhìn nhất.
Sau khi nàng bị thương hôn mê, ngày hôm sau, chưởng môn Tiêu Sao Tử đã tuyên bố nàng bị thương chưa lành, bị hủy bỏ tư cách tỉ thí, những người khác cứ theo lẽ thường tham gia trận chung kết, kể cả Diệp Khuynh Tuyết.
Mặc dù Diệp Khuynh Tuyết thua nàng, nhưng ngoài trúng độc ra thì cũng không bị thương nặng, hôm sau đã khôi phục, đón nhận tất cả mọi chuyện xảy ra ở trận tỉ thí, y như trong truyện, Diệp Khuynh Tuyết trên lôi đài thắng đệ tử nội môn Long ngạo Thiên, đánh bại Cô Anh Khiết, đoạt được người đứng đầu trận tỉ thí.
Mà nàng, do bởi một câu của Chưởng môn Tiêu Dao tử, đã bị người ta quên lãng triệt để, mất đi tư cách dự thi, ngoài mấy người quen biết với nàng, chẳng còn ai nhớ tới cái người đệ tử ngoại môn đã chiến thắng Diệp Khuynh Tuyết trện lôi đài nữa.
Hôm nay là ngày đầu tiên người đứng đầu khiêu chiến trúc cơ, Diệp Khuynh Tuyết vẫn bình thường như trong truyện, một bước lên trời, trở thành người đứng đầu thế hệ mới, hoặc là nói có thể được hóa thần tu sĩ nhận là đệ tử thân truyền.
Nàng tính toán tất cả, hao hết tâm tư, thắng được Diệp Khuynh Tuyết, hiện giờ lại như một trò cười vậy, chẳng còn ai để ý, trận tỉ thí mọi người khiếp sợ mấy ngày trước cứ như bị người ta xóa sạch đi vậy, bị cao tầng Côn Lôn áp chế, chẳng ai dám nói tới nữa.
Trong mắt cao tầng Côn Lôn, trong mắt chưởng môn Tiêu Dao Tử, nàng chỉ là một đệ tử ngoại môn nho nhỏ đến cùng thì tính gì chứ? Nàng chỉ là con kiến hôi. Thiên mệnh, thật không thể đổi sao? Không cam lòng, phẫn hận, oán hận.
Lâm Nguyệt chưa từng có cảm giác thế bao giờ, rõ ràng rất hận trong lòng, rất phẫn nộ, nhưng lại hết lần này tới lần khác tỉnh táo kinh người, phần bình tĩnh này, cả nàng cũng cảm thấy kinh hãi.
Một người bị người ta coi như con kiến hôi quên lãng ư? Nàng nên làm gì cũng không biết, không thèm để ý, cắn chặt răng, nuốt được cơn tức này không?
Không, người khiếp đảm nhu nhược thế, sao lại là Lâm Nguyệt nàng được chứ?
Có lẽ nàng không quan tâm người đứng đầu gì đó, cũng không thèm để ý đệ tử thân truyền gì đó, nhưng chưởng môn Tiêu Dao Tử, những vị cao tầng Côn Lôn kia khinh người quá đáng, nàng tính bằng mọi cách phải tìm được công bằng, ít nhất cũng phải đi hỏi cho rõ!
Lâm Nguyệt nàng không phải kẻ nhu nhược, nàng không nên trốn một bên, trở thành kẻ đáng thương đồng tình!
“Ầm!”
Truyền âm phù trong tay Lâm Nguyệt thành bột phấn, nàng khẽ phủi tay, đứng lặng yên nơi đó một lúc lâu, sau đó thần sắc bình tĩnh đi ra ngoài.
Trên chưởng sự đường.
“Thành Nhi, trận người đứng đầu khiêu chiến sắp bắt đầu rồi, con không ở trên núi Cửu Vân, tới đây làm gì?” Tiêu Dao Tử bất đắc dĩ nhìn ái đồ vẻ mặt lãnh đạm nhàn nhạt mở miệng.
“Người đứng đầu ư?” Thật sự là người đứng đầu sao?” Ánh mắt Liên Thành bình tĩnh nhìn Tiêu Dao Tử, giọng nói cũng xen lẫn giễu cợt.
“Thành nhi!” Tiêu Dao tử cúi đầu quát to một tiếng, trong mắt chợt lóe lên bất đắc dĩ.
Liên Thành cũng không bị lay động, cười cười tự giễu, giọng nói rất bình tĩnh, “Sư phụ, nói cho con biết, vì sao? Tại sao làm vậy, vì sao lại hủy bỏ tư cách tham gia chung kết của Lâm Nguyệt? Như vậy thật không công bằng!”
“Không vì sao cả” Ánh mắt Tiêu Dao Tử lóe lên, nói giọng lạnh nhạt, “Cái đệ tử ngoại môn kia bị thương nặng, không phải mất mấy tháng cũng vốn không cách nào khôi phục lại được, nàng ấy như vậy sao tham gia được trận chung kết chứ? Bị hủy bỏ đi tư cách là hợp tình hợp lý, thế nào? Con cho rằng vi sư sẽ đi gây khó dễ với một đệ tử ngoại môn sao?”
“Sư phụ, ý đồ nhi không phải thế!” Liên Thành cả giận nói, “Năm xưa trong trận tỷ thí người nào mà chẳng bị thương, những người đó cũng không bị huy bỏ đi tư cách, mà chỉ hoãn lại trận tỉ thí, vì sao Lâm Nguyệt lại không được chứ? Nàng ấy rõ ràng là thắng Diệp Khuynh Tuyết, lần này có cơ hội tốt đoạt được vị trí người đứng đầu mà, tại sao lại đêm những thứ thuộc về nàng ấy cướp đi hết chứ? Người cũng đã biết, làm vậy sẽ đem nàng hủy diệt sạch sẽ đó!”
“Câm miệng!”
Sắc mặt Tiêu Dao Tử sầm xuống, giận dữ cất tiếng mắng mỏ. Những lời Liên Thành nói kia, thân là chưởng môn côn Lôn ông sao không biết chứ? Ông cũng biết ông làm vậy là không công bằng với Lâm Nguyệt, hay là nói ông không còn cách nào nữa? Mặc dù ông là chưởng môn côn Lôn, nhưng chuyện côn Lôn không phải do ông toàn quyền định đoạt, người đó nhất định làm thế, ông còn biết làm sao nữa?
Đối đãi thế với một đệ tử ngoại môn tên Lâm nguyệt đó, đúng thật có hơi quá, thậm chí có khả năng đệ tử ngoại môn đó bị hủy, trong lòng ông cũng không đành, song lời người kia nói, ông thân là chưởng môn Côn Lôn cũng không thể làm trái.
“sư Phụ, nói cho con biết, con muốn biết nguyên nhân!”
Cuộc tỉ thí ngày đó, Liên Thành đứng ở trên lôi đài, nhìn thấy rõ ràng tường tận, người thiếu nữ ấy thắng được gian nan thế nào, nàng ấy bỏ ra nhiều cố gắng, hắn đều tận mắt thấy, cuối cùng ánh mắt tuyệt vọng của thiếu nữ ấy, đến giờ hắn vẫn mãi khắc sâu.
Một đệ tử quả cảm bền bỉ như thế, lại chẳng có lý đo gì bị hủy bỏ tham gia trận chung kết, mà nữ tu dối trá đánh lén trước mặt mọi người kia lại trở thành người đứng đầu, thật sự quá buồn cười!
“Thành Nhi, chuyện này con cũng không cần nói nữa, người tu đạo, hết thảy nhân quả tự có trời định, Lâm Nguyệt tự có số mạng của nàng ấy! Muốn trách thì trách nàng ấy có vận khí không tốt thôi!”
Tiêu Dao Tử khoát tay, lạnh lùng nói ra một câu, cũng không để ý tới Liên Thành nữa, rời khỏi chưởng sự đường.
Đúng vậy, đây tất cả đều không trách được người khác, muốn trách thì trách lâm Nguyệt không có vận khí tốt, vì sao bỏ rơi nàng ấy mà để Diệp Khuynh Tuyết thành người thắng chứ.
Ngày đó sư thúc có nói ra yêu cầu như thế, trong lòng hắn rất nghi ngờ, nhưng sư thúc lại nói thêm một câu, “Tiểu Tiêu, Diệp Khuynh Tuyết là người của thiên đạo”

Trong nháy mắt hắn hiểu ngay ý sư thúc.
Hai cô bé thi đấu trên lôi đài, một là người được thiên đạo chiếu cố, còn người khác nhất định là người bị thiên đạo phỉ nhổ. Côn Lôn hắn, chỉ có thể lựa chọn người được thiên đạo chiếu cố, thuận theo thiên đạo, mà không phải đối nghịch với thiên đạo mà đi.
Bị thiên đạo phỉ nhổ, cho dù vị Lâm Nguyệt kia có xuất sắc thế nào, người như vậy Côn Lôn cũng chắc chắn đành buông tha thôi.
Chuyện này đúng thật là không công bằng với Lâm nguyệt, nhưng vậy thì sao nào? Nàng chỉ là một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, cho dù uất ức, chẳng lẽ còn dám tìm đám người chưởng môn ông tính sổ hay sao? Trong lòng tiêu Dao tử đành thở dài, lập tức bình tĩnh hẳn.
Trong Chưởng sự đường, Liên Thành mấp máy môi, vẫn trầm mặc rời đi.
Hắn nhớ trước khi hắn tới, Quân Tử huyền kia vẫn có thái độ lạnh lùng trầm mặc thế, điều này có phải nói rõ, Tử Huyền hắn đã sớm biết kết quả như vậy, vì thế mới không đi cùng hắn tới chỗ chưởng sự đường sao?
Hắn rõ ràng rất tức giận, sau đó vì sao lại bình tĩnh chấp nhận chứ? Liên Thành không thể nào hiểu nổi ý nghĩ của Quân Tử Huyền, song hắn nhịn không được mà tiếc hận cho người thiếu nữ kia.
Môn phái đó cũng chẳng có cách nào tuyên bố chuyện xấu, coi như côn Lôn là môn phái chính đạo đứng đầu cũng không ngoại lệ, dù hắn không thích, song lại vô lực thay đổi, hắn cũng không thể vì đồng tình một đệ tử ngoại môn mà quyết liệt với sư phụ mình.
Đột nhiên hắn lại vô cùng hâm mộ Quân Tử Huyền, hâm mộ nội tâm hắn thông suốt, mà hắn người chưởng môn đại sư huynh này dù đang hoàn mỹ vô khuyết trong mắt người ngoài, nhưng đây chẳng qua chỉ là mặt ngoài, mà hắn chân chính, cuối cùng vẫn là người có tâm tư tục tắn.
TRên đỉnh núi Cửu Vân.
TRên đài cao, Diệp Khuynh tuyết xinh đẹp nở nụ cười nhu hòa, đứng một bên cùng đám người Cô Anh Khiết, Long ngạo Thiên đợi môn phái ban thưởng.
Nàng ta cười vui vẻ chậm rãi lướt mắt qua toàn bộ quảng trường, đầy vẻ đắc ý, không sao che giấu được. Lâm Nguyệt, dù ngươi thắng ta thì sao nào? Người đứng đầu, vẫn là ta! Ta mới là nhân vật chính của thế giới này, đến ông trời cũng giúp ta, còn ngươi, dù có xuất sắc đi chăng nữa, cũng chỉ có thể bị ta dẫm dưới chân!
Sau hôm nay, Diệp Khuynh Tuyết ta sẽ là người đứng đầu mới ở côn Lôn, sắp được tu sĩ hóa thần thu nhận là thiên tài đệ tử, còn ngươi, một kẻ đệ tử ngoại môn bị hủy bỏ đi tư cách tỉ thí, dựa vào đâu mà so với ta chứ? Sau hôm nay, ngươi và ta đã khác nhau một trời một vực rồi!
Nhóm người chưởng môn Tiêu Dao Tử dưới con mắt của chúng tu, chậm rãi đi lên đài cao, Tử Ngọc đạo quân ngồi ở ghế chính, ánh mắt quét qua Diệp Khuynh Tuyết đứng bên, thần sắc hòa hoãn mấy phần.
Tiêu Dao Tử không ngồi xuống, đưa mắt nặng nề chậm rãi lướt qua toàn bộ quảng trưởng, thấy mọi người dưới ánh mắt của ông đã an tĩnh lại, lúc này mới chậm rãi cất lời, “Côn Lôn mười năm một lần đệ tử trong ngoài môn tỉ thí đã kết thúc, sắp được bổn tọa tự mình ban phát tiền thưởng và bài danh cho các thứ tự đệ tử…”
Tiêu Dao Tử nói một chút về tình hình, sau đó trên mặt nghiêm túc, “Đệ tử Cô anh Khiết, bước lên trên nhận lấy khen ngợi!”
“Đệ tử cô Anh Khiết bái kiến chưởng môn” Giọng Cô Anh Khiết trong trẻo lạnh lùng, vẻ mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, dưới con mắt mọi người, chậm rãi bước lên.
Tiêu Dao Tử tiếp nhận một túi đựng đồ trong tay tu sĩ trúc cơ đứng bên, giao cho Cô Anh Khiết, trầm giọng nói, “Ngươi đã đoạt được vị trí tỉ thí thứ ba, từ nay về sau, sẽ là đệ tử tinh anh của Côn Lôn ta, sau này cần phải tu luyện cho tốt, tranh thủ sớm ngày thành công, làm rạng rỡ Côn Lôn ta!’
“Vâng, đệ tử nhất định không quên sư môn đã dạy bảo!”
Cô Anh Khiết giơ hai tay tiếp nhận túi đồ, vẻ mặt thành khẩn thi lễ một cái sau đó dưới con mắt hài lòng của tiêu Dao Tử lui xuống.
Sau cô Anh Khiết tới lượt Long ngạo Thiên, lần ban thưởng này cũng giống như tỉ thí trước đây vậy, đầu tiên là ban tên dựa vào thứ tự đệ tử, cuối cùng mới tới lượt người đứng đầu. Sau khi ban thưởng kết thúc, sẽ là trận đấu khiêu chiến của người đứng đầu.
Nói thẳng ra là, trận thi đấu khiêu chiến của người đứng đầu chẳng qua chỉ là hình thức, là thái độ của môn phái công nhận người đứng đầu, cũng để quan sát dò xét thực lực thật sự của người đứng đầu.
Các trận tỉ thí khóa trước của môn phái, người đứng đầu không đâu là không phải thiên tài trong thiên tài, ở năm ngọn núi cao nhất côn Lôn, nhọn núi cao nhất đó chọn ra một người đứng đầu trận tỉ thí, đều rất vẻ vang, là chuyện đáng giá kiêu ngạo, nhưng năm nay thì lại khác, chuyện Diệp Khuynh Tuyết đáng giá hãnh diện thì lại khác, Diệp Khuynh Tuyết là đệ tử nội môn núi Đan VÂn, hiện giờ nàng đoạt được vị trí đứng đầu, theo lý mà nói, thân là phong chủ ngọn núi Đan Vân Hoa Chân nhân phải cao hứng mới đúng, song giờ phút này mặc dù Đan Hoa chân nhân cũng ở trên đài cao, trên mặt lại thẳng thấy vui vẻ tí nào, chỉ lãnh đạm đứng đó, có vẻ đang đứng quan sát.
Ngoài Đan Hoa chân nhân ra, có mấy phong chủ ngọn núi khác cũng có vẻ mặt rất quỷ dị. Tính tình cực nóng náy nhất chính là Như Ngọc chân nhân thì mặt đen sì lại, trên mặt rõ ràng có vẻ khinh bỉ khinh thường, mà mấy vị phong chủ khác dù biểu hiện không rõ như thế, nhưng không phải vẻ mặt mất tự nhiên thì lại ra vẻ chuyện chẳng liên quan tới mình trông có vẻ rất hả hê.
“Đan Vân, thật sự chúc mừng ngài, lần này người đứng đầu là người của núi Đan Vân ngài” Cùng với Đan Hoa Chân nhân là An Thủy Chân nhân cười rất giả dối hả hê, kiểu gì cũng không giấu được vẻ hả hê trong mắt.
“hừ, chẳng liên quan gì đến bổn tọa cả! Người đứng đầu này thì sao chứ, chẳng lẽ ngài và ta không biết chắc?” Đan Hoa Chân nhân lạnh lùng hừ một tiếng, cho dù ai cũng nghe ra giọng nói ấy bất mãn vô cùng.
“Hắc hắc, bất kể thế nào, cuối cùng cũng chẳng phải là người của núi Đan VÂn ngài đó sao?” An Thủy khẽ cười một tiếng, hơi mất tự nhiên xoay mặt đi.
Tiêu Dao Tử ra vẻ giảng đạo, có thể lừa được những đệ tử Côn Lôn kia, song lại không lừa được bọn họ, quả thật Diệp Khuynh tuyết không tệ, nhưng cuối cùng nàng ta lại thua Lâm Nguyệt, người đứng đầu này đạt được không rõ ràng, chẳng qua là Tử Ngọc đạo quân và chưởng môn thiên vị mà thôi.
Giọng Đan hoa chân nhân và An Thủy chân nhân mặc dù nhỏ, nhưng sao dấu được chủ vị Tử Ngọc chứ? Tử Ngọc đạo quân mở bừng mắt ra, nhìn cảnh cáo Đan Hoa chân nhân và An Thủy chân nhân một cái, thấy họ đã yên tĩnh lại, lúc này mới chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần.
Tiêu Dao Tử nhìn thấy tất cả, trong lòng bất giác thở dài, nhìn xuống khuôn mặt đầy vẻ mong đợi của Diệp khuynh Tuyết, ngừng chút rồi lại mở miệng tuyên bố, “Đã tới lượt người đứng đầu trận tỉ thí đệ tử nội ngoại môn Côn Lôn, người đó chính là, là….”
NHưng Tiêu Dao Tử còn chưa nói xong, lại đột nhiên bị một giọng nói giòn tan cắt ngang, “Đợi đã”
Mọi người đều nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong một góc quảng trường, một thiếu nữ mặc áo đen chậm rãi đi ra…