Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 154: Đông Cực Hải (1)




Tại một hòn đảo nhỏ vắng vẻ ở một chỗ nào đấy phía xa Đông Cực Hải, có một thiếu niên quần áo cũ rách cõng một giỏ trúc vào trong rừng rậm trên núi hái quả dại.
“Trời tối nhanh quá, hôm nay không săn được vật gì tốt cả, chỉ có thể hái chút trái cây về trước vậy…” Mày thiếu niên cau chặt lại, tâm sự nặng nề, nhìn thoáng qua sắc trời tối nhanh, động tác trên tay càng nhanh hơn.
“Nhanh về chút, nếu không gia gia lại lo lắng, nghe người xưa nói, trời vừa tối trong núi này sẽ không được bình …..”
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng mờ, thiếu niên cũng khẩn trương hái vội vàng một ít trái cây, sau đó khoác giỏ trúc lên lưng, định chuẩn bị xuống núi. Nhưng lúc hắn đang xoay người trong nháy mắt, đột nhiên toàn thân chấn động, ngây ngốc một chút, cứng ngắc người nhìn về chỗ rừng sâu, trong rừng mờ tối, có mấy luồng sáng màu xanh u ám như ẩn như hiện trong bóng đêm.
“Đây là…” Sắc mặt thiếu niên thay đổi, vẻ mặt giờ cũng đổi thành hoảng sợ vô cùng, hai chân không tự chủ được run lên. Mấy luồng sáng xanh u ám đó cũng rõ ràng phát hiện ra thiếu niên, trong lúc giằng co, trong rừng rậm truyền tới mấy tiếng gào chói tai.
“Sói!”
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, nhìn luồng sáng xanh chung quanh rừng cây càng nhiều, thiếu niên kinh hãi gần chết, gần như không nghĩ nhiều xoay người chạy thục mạng xuống núi.
Bọn họ mấy đời gia thế, đều sống ở một hòn đảo tên Nam Đảo này, diện tích Nam Đảo đều rộng bát ngát, chưa nói tới hắn, mà cả gia gia hắn, đến cả lão già sống trên Nam Đảo cả đời cũng chưa bao giờ đi hết khắp hải đảo này.
Diện tích hải đảo cực rộng, ngoài thông họ ra, còn có mấy bộ lạc, nhưng người ở địa phương không nhiều, toàn bộ nam đảo nhiều nhất là rừng sâu núi thẳm, mà ở đó kiếm khi có người đặt chân lên núi thẳm rừng sâu, nguy hiểm vô cùng, không cần tay mới như hắn, mà cả những lão thợ săn trong thông cũng không dám ở trên núi lúc trời tối.
Nghe những lời lão già trong thôn đồn rằng tổ tông họ có người lên núi đã được gặp qua thần tiên, thiếu niên lại chưa từng thấy qua, không biết nói đó có thật hay không, chẳng qua dù hắn không biết nói trong núi sâu không có thần tiên, nhưng hắn vẫn biết trong núi sâu đáng sợ nhất là bầy sói.

Trên nam đảo có sói ở chung, chúng nó thường núp trong rừng sâu không ra, gặp bên ngoài cực ít. Sói là kẻ tối mang thù, nếu trêu chọc chúng, chúng nó tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Chẳng qua những bầy sói dù hung ác, nhưng bình thường cũng không bao giờ xuống núi mạo phạm thôn xóm, nếu không chọc tới chúng, chúng cũng rất ít tập kích con người, trừ phi gặp được ở trong rừng sâu, trong rừng mà gặp đươc bầy soi như thế, bình thường thì lành ít dữ nhiều.
Có tin đồn liên quan bầy sói mà thiếu niên đã nghe không ít, chẳng qua đám sói này lần đầu tiên hắn gặp phải, nhớ tới người đồng lứa trong thôn nói tin tức liên quan bầy sói, tự dưng thiếu niên sợ tới hồn phi phách tán.
Những bầy sói ẩn giấu trong rừng thấy thiếu niên chẳng nói câu nào đã bỏ chạy thục mạng, chúng nào có chịu buông tha cho con mồi tới tận cửa, chu vi tiếng hú gào vang lên liên tiếp, sau đó có tới mấy chục con sói nhảy ra ngoài, đuổi theo thiếu niên.
Thiếu niên trong lúc cấp bách quay đầu nhìn lại thấy một đám sói đen ào ào đuổi theo, lập tức mồ hôi trên trán nhỏ tong tong, càng chạy càng chảy, đúng là vì chạy trối chết mà bộc phát toàn bộ sức mạnh ra.
Mặc dù tốc độ thiếu niên chạy không chậm, nhưng tốc độ bầy sói lại cực nhanh, cứ càng đuổi khoảng cách đôi bân càng ngắn lại, thiếu niên vì hoảng hốt chạy bừa, bất cẩn bị vướng phải một nhánh cây trên mặt đất ngã lộn mạnh trên đất.
“Gia gia…”
Ngã ngồi xuống, nhìn bầy sói mãnh liệt xông tới, thiếu niên tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại, hét to một tiếng. Mắt thấy thiếu niên sẽ bị bầy sói này xâu sé trong nháy mắt, song đúng lúc này, con sói đầu đàn đột nhiên hú lên một tiếng, đứng sựng lại.
Các con sói khác thấy con đầu đàn ngừng lại, cũng lập tức ngừng lại, bầy sói đứng xunh quanh nhìn chằm chằm thiếu niên, trông có vẻ như không muốn tha cho con mồi trước mắt, nhưng vì phía trước có thứ gì đó khiến chúng e ngại, nên không dám tiến lên.
Mãi sau, tâm lý sợ hãi vẫn chiến thắng sự mê hoặc của con mồi, lúc đó con sói đầu dàn lại hú lên, sau đó đám sói còn lại bắt đầu không cam lòng trở lại đường cũ về.
Thiếu niên vốn tưởng rằng hắn chết là cái chắc, nhắm mắt hồi lâu mà chẳng thấy động tĩnh gì, ngạc nhiên nghi ngờ mở hai mắt ra nhìn về phía trước, vừa nhìn, chung quanh yên tĩnh, đâu còn bầy sói gì nữa.
Mà bầy sói này sao tự dưng lại không đuổi theo nữa nhỉ? Thiếu niên cảm thấy nghi ngờ, nhưng cũng biết không tiếp tục tìm hiểu nữa, lập tức lưu loát bò dậy, tiếp tục chạy xuống núi. Nhưng vừa chạy mấy bước, thân ảnh lại ngừng phắt lại, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn một bóng đang nửa kín nửa hở tỏng bụi cỏ đằng trước.
Đó là…người ư? Trời cũng tối nhanh, sao chỗ này lại có người nữa chứ? Trong lòng thiếu niên vừa kinh vừa sợ, nhưng tâm địa thiện lương nên hắn thật không kìm được, đi lên phía trước xem đến tột cùng là gì.
Đến gần, mượn sắc trời còn chưa tối hẳn, thiếu niên nhìn thấy rõ người nằm trong bụi cỏ. Đó là một nữ nhân, vóc người gầy yếu, mặc quần áo màu xanh, phong cách y phục hơi kỳ lạ, khắp nơi còn bị rách, có lẽ là bị thương, trong người còn thấy chút vết máu, tóc dài che kín dung mạo nữ nhân, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn.
“Nè, ngươi, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Thiếu niên nhìn thấy đối phương là nữ nhân, mặt trẻ trung thanh tú đỏ lên, cũng chẳng dám đi bừa tới, chỉ đành đứng một bên, khe khẽ gọi.
Mãi lâu sau, cũng không nghe thấy có tiếng đáp lại, thiếu niên nhìn sắc trời chút, thấy trời sắp tối đen rồi, trong lòng biết không thể chậm chễ nữa, lập tức cắn răng, đi tới ngồi xổm xuống, thò tay ra kéo cánh tay nữ nhân, thấy nàng chẳng phản ứng gì, đánh bạo vén mái tóc rối che kín mặt nàng ra.
Đầu tóc rối bời bị đẩy ra, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ tinh xảo, thiếu niên lập tức nhìn đến ngây dại. Một lúc sau, thiếu niên mới đè con tim đang nhảy lên đập kịch liệt kia xuống, đỏ mặt, động tác cứng ngắc bế thiếu nữ bị hôn mê lên, chạy cực nhanh xuống núi.
Chân núi, là một sơn thôn yên tĩnh, sắc trởi đã tối hẳn, mỗi gia đình đều thắp một ngọn nến, từ xa nhìn lại thấy lốm đốm ánh lửa, lại khiến cho người ta có cảm giác yên tĩnh ấm áp, chỉ là có mấy tiếng chó sủa phá vỡ sự yên tĩnh đi.
Ở đầu thôn Đông, có một gian nhà cũ nát, truyền tới giọng thiếu niên giòn khẽ lo lắng gọi mở cửa.
“Gia gia, mở cửa nhanh….”

Nghe thấy tiếng người gọi cửa, trong sân một ông già mặt mũi đầy bệnh run rẩy đi ra, ông già vừa mở cửa ra, thì thiếu niên đã vọt vào sợ hết hồn mới không kìm được hỏi, “Lam Nhi cháu sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“gia gia, ông đừng hỏi trước, mau, chúng ta đi vào rồi mới nói sau” thiếu niên sợ kinh động hàng xóm, vội vàng ôm người trong ngực đi vào nhà.
“Lam Nhi!” Nhìn thấy cháu mình thả một thiếu nữ xa lạ lên giường, ông già bị dọa hoảng sợ biến sắc mặt tái đi, run run nói, “Cháu, sao cháu lại mang về một cô gái thế? Nó, nó là ai vậy/”
“Gia gia, ông đừng kích động” Thấy gia gia mình bị dọa sợ, thiếu niên vội vàng an ủi, “Ông cứ nghe cháu nói trước đã ạ….”
Vì để an ủi ông già bị kinh hãi, Lam Nhi cũng không dám giấu diếm, vội vàng đem chuyện gặp bầy sói trên núi ra, bị bầy sói đuổi theo, sau đó gặp được thiếu nữ kể hết.
Nói xong rồi, thiếu niên mặt đỏ nhìn trộm người thiếu nữ bất tỉnh trên giường, nói, “Gia gia, ông xem, có phải nàng ấy rất đẹp không? Cứ như tiên nữ vậy đó, còn xinh đẹp hơn cả tiểu thư trong thôn nữa”
Ánh mắt ông già nhìn thẳng vào gương mặt trầm tĩnh kia của thiếu nữ, trong mắt cũng không kìm được lóe lên sợ hãi, song ông cũng rất nhanh thu mắt lại, nghiêm túc nhìn cháu trái mặt ngập tràn si mê nói, “Lam Nhi, cháu cứu ngươi là đúng, nhưng cháu đã từng nghĩ qua chưa, trong nhà chúng ta chỉ có cháu và gia gia hai người, chẳng có một phụ nữ nào cả, nếu bị người trong thôn biết được cháu mang về một nữ nhân, lại là một nữ nhân xinh đẹp như thế, cháu có biết người khác nghĩ gì không? Nếu lúc đó trong thôn truyền ra gì bậy bạ, sau này cháu còn làm nhg]ời thế nào được nữa?”
“Gia gia, lúc ấy cháu không có nghĩ nhiều như vậy ạ…” Nghe thấy lời ông già nói, Lam Nhi như bị hắt một chậu nước lạnh lên đầu vậy, gương mặt tuấn tú lập tức trở nên trắng bệch.
Đúng vậy, nắm đó người đàn ông kia đi theo người khác, làm hại nương giận quá mà chết, trong nhà cũng chỉ có hắn và gia gia hai người. Những năm gần đây, bởi vì người đàn ông kia, hắn và gia gia trong thông sống cũng chẳng được yên lành gì, bởi vì nhà không có nữ làm chủ, vì thế người trong thôn rời tới bến cá, nhà bọn họ lại không thể đi, gia gia lại lớn tuổi, những năm này đều phải dựa vào hắn ngẫu nhiên bẫy được ít con mồi hoặc hái được ít trái cây dại đổi lương thực sống qua ngày, ngày nào trôi qua cũng rất khó khăn. Hơn nữa, vì người nam đàn ông kia, hắn và gia gia đều bị người trong thôn xem thường, vốn hắn có hôn ước với một tỷ muội trong thôn, nhưng cũng bởi người đàn ông đó, kết quả lại bị người ta lui hôn, cũng bởi thế, hôm nay hắn đã tròn mười tám tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình.
Nếu bị người trong thôn biết hắn một nam nhi chưa xuất giá đã mang về một nữ nhân chẳng rõ lai lịch, những người đó sẽ nghĩ sao? Có thể bảo hắn giống y cha hắn, là nam nhân ong bướm lả lơi hay không?
NHưng hắn biết làm gì đây? Thấy chết không cứu hắn lại không làm được. Hơn nữa, ánh mắt Lam Nhi lại lần nữa si ngốc nhìn dung nhan tuyệt mĩ tinh xảo của thiếu nữ, ánh mắt phức tạp.
Cô gái này hắn gặp là người con gái xinh đẹp nhất, mặc dù nàng hơi có vẻ kỳ lạ, nhưng vừa nhìn đã biết không phải là tiểu thư bình thường rồi, cô gái như thế, hắn giữ lại được sao?
Ông già thấy cháu nhà mình cứ thất thần nhìn thiếu nữ xa lạ trên giường, trong lòng lại bất giác thở dài, cô gái tuyệt sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, cứ như ông tuổi đã già vậy cũng không không kìm được kinh diễm, huống chi thằng cháu trai ngốc kia. Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của thằng nhỏ, chắc là sa vào võng tình rồi, chỉ hy vọng…
Ông già lắc đầu, duỗi tay vỗ nhẹ lên vai thiếu niên nói, “|Lam Nhi, nếu người đã cứu về rồi, trước cứ giữ lại đi, cháu còn chưa ăn cơm, đi ăn cơm trước, chuyện gì cũng phải đợi vị tiểu thư này tỉnh lại rồi nói sau”
“Gia gia, ông không trách cháu sao?” Lam Nhi rời mắt, hơi thấp thỏm nhìn ông gài. Ông già hiền từ xoa xoa đầu cháu trai, cười bảo, “Cứu người là việc thiện, gia gia không trách cháu đâu”
Sáng sớm, lúc sương còn chưa tan, cây hoa quế trong sân còn đọng lại sương, dưới ánh mặt trời soi xuống xuyên qua sương mù lọt xuống đất khiến bọt nước trong suốt dưới ánh mắt trời phát ra ánh sáng bảy màu.
Sáng sớm trong thôn khói bếp lượn lờ, một ngày mới đàn chim non ríu rít kêu, ngày mới bắt đầu.
Ở trong căn phòng cũ nát, Lâm Nguyệt chậm rãi mở đôi mắt trong sáng như sương sớm ra, đôi mắt trong veo giờ phút này lại nhìn thấy đồ dụng cụ gia đình cũ nát, ánh mắt hơi mờ mịt.
“Cô đã tỉnh rồi?”

Giọng thiếu niên vui mừng vang lên bên tai, Lâm Nguyệt quay đầu nhìn lại thấy một thiếu niên dáng thanh tú đang bưng một bát sức trong tay, giờ phút này đỏ mặt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn nàng.
“Là ngươi đã cứu ta sao?” Thấy vẻ ngượng ngùng của thiếu niên nhìn mình, không hiểu vì sao, Lâm Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ, song vẫn lộ ra nụ cười, hỏi nhàn nhạt.
“Đúng, ngày hôm qua ta nhìn thấy cô, cô té xỉu trên núi, ta, ta mang cô xuống núi, chỗ này, ở đây là nhà ta…” Thấy thiếu nữ mỉm cười nhìn mình, thiếu niên bất giác hồi hộp, nhất là gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên, nói chuyện cũng ấp úng hẳn.
“Cám ơn ngươi” Lâm Nguyệt thấy bộ dạng khả ái đơn thuần của thiếu niên, bất giác nở nụ cười, mà lòng nguội lạnh, cũng thấy mềm ra.
Thực ra hôm qua nàng mặc dù nhìn có vẻ hôn mê, nhưng ý thức nàng rất tỉnh táo, chỉ vì muốn đè nén vết thương bị hương độc cắn trả trong lòng lại, nên mới tiếp tục hôn mê.
Lúc thiếu niên này xuất hiện, nàng dùng thần thức nhìn thấy, sau đó nàng thấy thiếu niên này là người phàm, cũng không phải người tu chân, vì thế mới tùy ý để thiếu niên này dẫn nàng xuống núi, đương nhiên, tối qua những lời ông cháu nhà này nói với nhau, nàng cũng nghe được cả.
“Không, không cần cám ơn” Lam Nhi mặt đỏ bừng, vội vàng đưa bát sức trong tay đặt lên bàn gỗ, nói, “Đây là nước canh thịt gia gia nấu cho cô ăn, cô, cô thừa lúc đang nóng, uống đi, ta ta ra ngoài trước”
Nói xong cũng không đợi Lâm Nguyệt đáp lại, cứ như con thỏ bị kinh hãi vậy, nhanh chân chạy ra ngoài. Canh thịt ư? Lâm Nguyệt nhìn lướt qua canh thịt trên bàn, lại nhìn chút thiếu niên đang chạy vội ra ngoài, bất giác lắc đầu. từ sau khi trở thành tu sĩ, nàng đã lâu chưa được nếm qua thức ăn của người phàm rồi, dù sau này có ăn cũng chỉ là ăn chút linh thực thôi.
Chẳng qua…Nhớ tới vẻ thuần phác đáng yêu kia của thiếu niên, trong lòng Lâm nguyệt ấm áp, cười cười, cầm bát sứ trên bàn, uống canh thịt trong bát vào.
NHứng thức ăn của người phàm này mặc dù nàng không có dùng qua tý nào, nhưng giờ nàng đang ở nhân gian, lại là người ta có lòng tốt cứu nàng, giữ nàng lại, nàng cũng không thể cô phục một mảng tâm ý của người ta chứ.
Uống xong canh thịt, Lâm Nguyệt vẫn không thấy thiếu niên kia tiến vào, thì ở lại trên giường ngồi khoanh chân nhắm mắt chữa thương.
Ngày đó, sau khi bị Tử Ngọc đạo quân đuổi giết, nnangf được Diêm Tinh Vân giữ lại ở tòa cao ốc, Quỷ Nhất hộ vệ bên cạnh nàng, sau đó tòa tao tốc bị Tử Ngọc đao quân cho một chưởng nát vụn, nàng dưới sự giúp đỡ của Quỷ Ngũ, tránh được một kiếp, nhưng Quỷ Ngũ lại bị thương nặng.
Mặc dù tu vi Diêm Tinh Vân rất cao, nhưng cuối cùng cũng chỉ ngang với Tử Ngọc đạo quân mà thôi, mà Tử Ngọc có tâm tư tính toán, hắn nhất thời không địch nổi, kết quả khiến tòa cao ốc bị một chưởng của Tử Ngọc đạo quân chụp nát, may mắn có Quỷ Ngũ liều chết bảo vệ, Lâm Nguyệt mới không bị liên lụy nhiều lắm, nhưng không có tàu cao ốc, Quỷ Ngũ lại bị thương nặng, Diêm Tinh Vân lúc đầu dự định về Quỷ Ngũ mang lâm Nguyệt đi trước cũng rời vào khoảng không, ngược lại lại để Tử Ngọc đạo quân nhìn thấy Lâm Nguyệt, sát khí tăng mạnh, nhưng chẳng thèm để ý tới Diêm Tinh Vân, cứ nhào thẳng tới Lâm Nguyệt.
Trong tình thế nguy cấp vạn phần đó, mắt thấy Lâm Nguyệt phải bỏ mình trong tay Tử Ngọc đạo quân, mà ngay lúc đó, sau lưng Lâm Nguyệt đột nhiên xuất hiện một động đen, động đen kia đột nhiên tới, trong tình huống mọi người chưa kịp phản ứng đã đột nhiên bộc phát một lực hấp cực cường đại trong nháy mắt kéo Lâm Nguyệt vào trong động đen.
Lâm Nguyệt bị hút vào trong động đen nháy mắt, chỉ kịp nghe thấy tiếng Diêm Tinh Vân kêu hét lên sợ hãi lo lắng, rồi mắt tối sầm lại, ngất đi.